“Vương gia, chính là ta. Lúc lâm chung, phu quân ta vẫn còn nhớ đến tình huynh đệ với Vương gia. Chẳng qua phu quân ta số phận hẩm hiu, không đợi được Vương gia đến. Giờ chỉ còn lại cô nhi quả mẫu chúng ta nương tựa vào Quốc Công phủ mà sống, ai ngờ... ai ngờ nhún nhường cầu xin một chỗ nương thân, cuối cùng lại gặp phải tai họa này. Xin Vương gia... vì phu quân ta mà cứu giúp cả dòng họ Phong.”
Nói xong, Tề Ngọc Phương quỳ xuống đất thành tâm dập đầu với Tĩnh Vương. Hai huynh đệ Phong Dật Hoàn cùng Phong Dật Niên phía sau vội vàng quỳ xuống theo. Đây chính là cứu tinh của mình, nếu không dập đầu cho rõ ràng thì còn có thể sống qua ngày được sao?
Lỗ Tế và Phong Mộ Thừa trong phòng nhìn rõ cảnh tượng ở sân, đều không nói nên lời.
“Mẫu kế của ngài có phải đầu óc không bình thường không?”
“Bà ta không phải mẫu kế của ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây