Từ Mỹ Oánh cầm được thư thả thiếp trong tay, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má nàng ấy. Đôi mắt người nọ ngập tràn nỗi bi ai.
Giờ đây nàng ấy đã tự do, nhưng người mà nàng ấy từng yêu lại không còn nữa.
Khóc hết nỗi đau, Từ Mỹ Oánh đưa tay lau nước mắt. Khi đứng dậy, ánh mắt nàng ấy đã trở nên kiên định: “Viên thuốc này dành cho người lớn. Bẻ một nửa cho nó uống, nếu nó không tự nuốt được thì phải đút vào.”
“Được, được, cảm ơn muội, cảm ơn muội.”
Tề Niệm Như cẩn thận cầm lấy viên thuốc đen, lại nhờ người Tưởng gia kiểm tra để chắc chắn. Nhận được câu trả lời khẳng định, nàng ta mới yên tâm bẻ một nửa đút vào miệng hài tử.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây