Bỏ qua ý định “xử lý” ai đó, Lâm Nguyệt Thanh thu rượu cùng đồ ăn vào trong không gian. Nàng chăm chút gẩy lửa trong chậu than, thêm không ít than củi nữa. Sau cùng nàng mới xoay người lên giường chuẩn bị ngủ.
…
Cả đêm trôi qua yên ổn.
Hôm sau Lâm Nguyệt Thanh vừa tỉnh dậy, đã thấy Phong Mộ Thừa đang đặt một hộp thức ăn lên bàn.
“Cái này là gì vậy?”
“Phương Quyền đưa tới.”
“Ồ, xem ra hắn cũng biết cách làm người nhỉ? Chẳng lẽ Lỗ gia tiết lộ thân phận của huynh rồi sao?”
“Hừ, Lỗ Tế không dám.”
Phong Mộ Thừa khẽ cười nhạt. Chuyện của hắn, ai dám lắm lời? Nếu không phải vì Lỗ Tế, hôm nay Phương Quyền tuyệt đối không còn cơ hội thấy ánh mặt trời.
Không hổ là người tâm phúc của hoàng thượng, Lỗ Tế quả thực biết nhìn sắc mặt, hiểu rõ giới hạn.
…
Đến trưa, cả đoàn tìm được một nơi khuất gió để nghỉ ngơi. Mọi người xếp hàng nhận bánh bao. Chợt thấy Huệ Nương không ngồi yên một chỗ mà lắc lư cái eo nhỏ đi thẳng lên trước, ngồi phịch vào lòng Lỗ gia. Nụ cười nàng ta mềm mại nũng nịu, nhưng lại đi kèm với khuôn mặt lấm lem bụi bẩn... Lâm Nguyệt Thanh nhìn thấy mà không khỏi rùng mình, trong lòng âm thầm khâm phục Lỗ Tế. Người đàn ông này, ngay cả thế mà cũng nuốt trôi.
Không biết Huệ Nương có phải cố ý không nhưng tiếng trêu đùa của nàng ta với Lỗ gia vang khá lớn, theo gió truyền đến chỗ Phong Dật Niên. Sắc mặt Phong Dật Niên càng lúc càng khó coi.
“Đồ tiện nhân.”
Cuối cùng không thể chịu được nữa, hắn ta quay người sang một góc ngồi thụp xuống. Hắn ta tức tối nhai chiếc bánh bao không mùi vị trong miệng, gương mặt u ám như sắp bốc khói.
Đến tối lúc đoàn người đến dịch trạm, Huệ Nương dường như cố ý chọc tức Phong Dật Niên. Hài tử của nàng ta vứt thẳng cho Tề Ngọc Phương trông, còn bản thân tự ý đi thẳng đến chỗ Lỗ gia chứ không cần gã gọi.
Nhìn theo bóng lưng Huệ Nương, Phong Dật Niên tức tối đến đỏ mặt nên quay lại giáng một cái tát mạnh lên mặt Từ Mỹ Dung. Ánh mắt hắn ta nhìn sang Tề Ngọc Phương đầy oán trách, khiến bà ta tức giận đến tái mét.
Lâm Nguyệt Thanh ngồi bên đống lửa, chẳng muốn dây vào chuyện thị phi. Nàng chỉ chăm chú học may vá từ Từ Mỹ Oánh. Ban nãy Phương Quyền có đưa đến cho nàng hai tấm vải. Nàng sống đến giờ chưa từng đụng tay vào nữ công gia chánh, đành phải gọi người trợ giúp.
“Tay nghề của ngươi nhanh thật đấy.”
Nhìn Từ Mỹ Oánh thành thạo xâu kim, cắt vải rồi bắt đầu khâu quần áo, Lâm Nguyệt Thanh không nhịn được cảm thán.
“Làm quen rồi. Ở trong phủ ngày tháng khó chịu, tìm việc gì đó để làm vừa giết thời gian vừa kiếm thêm chút bạc.”
Trong lúc Từ Mỹ Oánh nói, nàng ấy cúi đầu nhìn đứa hài tử nhỏ của mình. Thấy hài tử đang ngồi xổm bên đống lửa chăm chú sưởi ấm, nàng ấy mới an tâm tiếp tục công việc trong tay.
“Ngày tháng ở phủ Quốc Công, có lúc nào từng tốt đẹp đâu chứ?”