Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 49:

Chương Trước Chương Tiếp

“Phong gia, ngài xem. Huynh đệ của ta không có mắt, ta đã dạy dỗ hắn rồi. Ngài xem chuyện này...”

“Chuyện này, phải xem ý phu nhân ta.”

Phong Mộ Thừa nhìn sang Lâm Nguyệt Thanh, ánh mắt đầy hàm ý. Rõ ràng chỉ cần nàng nói không tha thứ, hắn lập tức có thể lấy mạng người.

Lâm Nguyệt Thanh nhìn Lỗ gia đang cười nịnh nọt, rồi nhìn sang Phương Quyền đang quỳ trên đất. Ánh mắt nàng lộ vẻ khinh thường, sau đó lạnh nhạt nói: “Đã thành tâm hối lỗi, lại có Lỗ gia đích thân đứng ra nói giúp nên đương nhiên ta phải nể mặt. Nhưng tội chết thì miễn, tội sống lại khó tránh. Hay là để vị này...”

Nàng nhìn từ trên xuống dưới Phương Quyền, ánh mắt đầy vẻ đánh giá rồi mới tiếp tục: “Sau này bất kể bọn ta thiếu gì, cũng không cần tìm người khác. Nhờ vị này giúp, coi như bớt được một khoản chi phí. Ý Lỗ gia thế nào?”

“Tốt, tốt, tốt! Phong phu nhân, ta nhất định tận tâm tận lực. Người cứ yên tâm!”

“Lỗ gia, tuy phu nhân ta đã tha cho Phương Quyền nhưng nếu hắn không quản được ánh mắt và tâm tư của mình, vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Trên đường lưu đày, giết một tên giải sai còn dễ hơn ăn một bữa cơm. Ngươi nói có đúng không?”

“Đúng, đúng, Phong gia nói đúng!”

Lỗ gia vội vàng phụ họa. Ttrên con đường dài dằng dặc xen lẫn gió lạnh cắt da, muốn ăn bữa cơm nóng hổi khó khăn chứ giết một mạng người thì chỉ là chuyện trong nháy mắt. Phong Mộ Thừa nói chẳng sai chút nào.

“Phong gia, Phong phu nhân, đây là chút lễ vật nhỏ mọn của tiểu nhân. Mong hai vị vui lòng nhận cho.”

“Để đó đi.”

Lâm Nguyệt Thanh không đưa tay nhận lấy, chỉ xoay người bước về phía đống lửa. Nàng để lại không gian cho Phong Mộ Thừa tùy ý xử lý.

“Phong gia, vậy tiểu nhân không làm phiền hai vị dùng cơm nữa. Tiểu nhân xin cáo lui.”

“Lỗ gia, đi chậm thôi nhé.”

“Không cần tiễn, không cần tiễn.”

Lỗ Tế dẫn Phương Quyền rời đi. Phong Mộ Thừa cúi đầu xách hộp thức ăn, bước đến bên Lâm Nguyệt Thanh rồi ngồi xuống. Hắn mở hộp ra, bên trong có cả thịt lẫn rau. Đủ phần ăn, sáu món cùng với rượu. Lời xin lỗi này thật có thành ý, bởi bọn nha dịch này thường chỉ giỏi nhận bạc chứ móc bạc ra thì chẳng khác gì đòi mạng họ.

“Cất đi thôi, đủ cho chúng ta ăn vài ngày đấy.”

“Không ngờ thân phận của huynh không đơn giản, ngay cả Lỗ gia cũng biết.”

“Để dễ bề hành động, chuyện ở chỗ Lỗ Tế chắc chắn hoàng thượng đã có dặn dò. Đừng nhìn Lỗ Tế chỉ là một nha dịch, trước kia hắn từng là mưu sĩ dưới trướng Hoàng Vương. Sau đó nói rằng đã ‘quay đầu về chính đạo’, chuyển sang làm việc cho hoàng thượng. Những năm qua hắn giúp hoàng thượng không ít việc, coi như là người tâm phúc.”

Lâm Nguyệt Thanh khẽ giật mình, không ngờ Lỗ Tế lại là người của hoàng thượng. Xem ra không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Nghĩ kỹ, việc nàng bán cho Lỗ Tế một chút ân tình chẳng khác nào nể mặt hoàng thượng. Vậy không lỗ, thậm chí còn có thể xem là lãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️