Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

“Không sao. Chẳng qua chỉ là ánh mắt ghê tởm mà thôi, hắn cũng đâu dám làm gì.”

Trong tận thế, nàng từng trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn nhiều. Những ánh mắt như muốn lột trần mình, nàng đã thấy không ít. Lúc nãy không ra tay chỉ vì sợ quá lộ liễu, dễ gây nghi ngờ. Nhưng nếu đã chọc vào nàng, tất nhiên nàng không để y yên. Nghĩ đến những vết roi còn hằn trên lưng Phong Đình Hà, Lâm Nguyệt Thanh cảm thấy việc để giải sai kia chỉ bẽ mặt thế này có hơi quá nhẹ. Đợi đến tối, nàng sẽ “tặng” thêm chút “bài học”.

Phương Quyền vẫn chưa biết mình đã bị ghi thù, y đang ở bên cạnh Lỗ gia bị mắng té tát.

“Phương Quyền, ngươi muốn để ý ai cũng được nhưng lại để ý nàng ta? Ngươi không muốn sống nữa à?”

“Lỗ ca, chẳng qua chỉ là một người đàn bà thôi mà. Sao ta không thể để ý chứ? Huynh nhìn mấy ả đàn bà kia xem. Vừa đầu tóc bù xù vừa bẩn thỉu, nhìn mà buồn nôn thì làm sao ngủ được?”

“Ngủ, ngủ, mẹ nó ngươi chỉ biết ngủ! Có thể động não chút được không? Theo gia bôn ba bao năm nay, ta thấy ngươi lớn tuổi mà não nhỏ đi rồi!”

“Lỗ ca, huynh... huynh nói gì vậy?”

“Ngươi nghĩ vừa rồi ngã một cú do ngươi bất cẩn? Đấy là người ta cảnh cáo ngươi! Nếu không biết thu lại tâm tư, mạng của ngươi mới là thứ người ta muốn lấy.”

“Không... không thể nào, Lỗ ca! Chúng chẳng phải đều là phạm nhân bị lừa đày hả? Sao lại có cao thủ được chứ?”

“Cao thủ? Ngay cả ta còn không dám đắc tội vị đó, vậy mà ngươi lại đi trêu chọc nữ nhân của người ta. Người ta chưa đập bể sọ ngươi, đã là nể mặt ta lắm rồi. Tốt nhất ngươi an phận một chút cho ta!”

Phương Quyền nghe vậy liền ngây ngẩn cả người. Bao năm theo Lỗ Tế, bôn ba khắp nơi. Tuy áp giải phạm nhân không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng thấy Lỗ ca mình lại cẩn trọng nhắc đến một phạm nhân lưu đày như vậy.

Chẳng lẽ... người kia có thân phận gì đặc biệt?

Bị Lỗ gia nhắc nhở, Phương Quyền lập tức tỉnh ngộ. Mặt mày y méo mó như sắp khóc, khẩn cầu: “Lỗ ca, huynh phải cứu tiểu đệ!”

“Được rồi. Tối nay ta sẽ sắp xếp một gian phòng riêng, chuẩn bị một bàn rượu ngon với thức ăn ngon. Ta sẽ cùng ngươi đến xin lỗi. Nhưng đến lúc đó, ngươi phải thể hiện thái độ thật thành khẩn biết chưa?”

“Vâng, vâng, tiểu đệ nghe Lỗ ca hết, nghe huynh hết!”

Dù hiện giờ chưa rõ thân phận Phong Mộ Thừa là gì, nhưng Phương Quyền biết chắc mình không thể trêu vào người này. Ngay cả Lỗ gia cũng không dám, huống hồ là y. Thôi thì dẹp hết tâm tư không nên có, ngoan ngoãn làm người trên đường lưu đày.



Chiều tối, ở gian phòng riêng được sắp xếp trong một tiểu viện. Cửa phòng của Phong Mộ Thừa và Lâm Nguyệt Thanh vang lên tiếng gõ.

Hai người liếc nhìn nhau. Sau cùng Phong Mộ Thừa bước đến mở cửa, mời người bên ngoài vào.

Lỗ gia dẫn theo Phương Quyền tiến vào. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Phương Quyền lập tức quỳ phịch xuống đất. Y dập đầu ba cái, giọng run rẩy: “Phong gia, Phong phu nhân, tiểu nhân biết sai rồi! Không nên để mỡ lợn che mắt mà sinh lòng xấu xa. Phong gia giáo huấn là đúng, tiểu nhân xin nhận tội. Dù đánh dù mắng cũng không dám oán thán nửa lời!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️