Văn Nương có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Lâm Nguyệt Thanh mang linh hồn hiện đại làm sao không hiểu? Nàng thật sự không ngờ nhóm người thuộc dòng chính lại trơ trẽn đến mức này, dùng phụ nữ để đổi lấy lợi ích. Còn Phong Dật Niên, vậy mà hắn ta không mảy may bận tâm. Đây chẳng phải tự tay mẫu thân ruột đội cho hắn ta một chiếc mũ xanh sao?
Thì ra người cổ đại lại phóng khoáng như vậy à?
“Gào cái gì mà gào? Mau chuẩn bị xuất phát đi!”
Bên ngoài, giải sai Phương Quyền nghe thấy tiếng ồn liền bước vào xem. Thấy Huệ Nương ngồi bệt dưới đất, y bĩu môi không nói gì. Đêm qua người đàn bà này còn kêu la vui vẻ trên giường của Lỗ ca, giờ lại làm ra vẻ trinh tiết liệt nữ là muốn diễn cho ai xem chứ?
Ánh mắt y lướt qua nhóm phụ nữ khác trong phủ Quốc Công, trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy ý đồ xấu.
Đặc biệt khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Thanh, đôi mắt y sáng lên. Dù tất cả mọi người đều tiều tụy, có điều phụ nữ trong phủ Quốc Công vốn xưa nay đều sống cảnh không động tay động chân. Hiện giờ đầu bù tóc rối, mặt mũi lấm lem trông chẳng còn chút hấp dẫn nào.
Ngược lại tuy Lâm Nguyệt Thanh sắc mặt hơi nhợt nhạt, trông có vẻ mệt mỏi nhưng cả ngươi sạch sẽ cũng như tóc được búi gọn gàng. Dù mặc trên mình bộ áo tù giản dị, nàng vẫn toát ra khí chất thanh tao. Cộng thêm gương mặt xinh đẹp, khiến người khác chỉ muốn thương tiếc.
Ánh mắt Phương Quyền đầy trần trụi, không chỉ Tề Ngọc Phương và những người khác nhận ra mà ngay cả Lâm Nguyệt Thanh, người trong cuộc cũng nhận thấy rõ ràng.
Phong Mộ Thừa bước lên, chắn trước mặt Lâm Nguyệt Thanh. Ánh mắt hắn lạnh lẽo như muốn nhìn thấu hồn Phương Quyền. Giải sai bị ánh mắt này làm cho rùng mình. Cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, y lập tức gào lớn để ra vẻ: “Nhìn cái gì? Còn không mau tập trung, chậm chạp là coi chừng roi của lão tử đập vào người đấy!”
Lâm Nguyệt Thanh đứng sau lưng Phong Mộ Thừa, mắt hơi nheo lại. Nàng lặng lẽ nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất, đưa cho Phong Mộ Thừa. Nhận được tín hiệu, hắn hiểu ngay. Một luồng nội lực được truyền vào cổ tay, ngón tay khẽ búng viên đá bay vút ra trúng ngay vào chân của giải sai.
Phương Quyền không kịp phòng bị, hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã sõng soài xuống đất. Tiếng cười của những giải sai khác bên ngoài vang lên rần rần.
Phong Mộ Thừa kéo tay Lâm Nguyệt Thanh, bước thẳng ra khỏi cửa. Trước khi đi hắn liếc nhìn Phương Quyền đang nằm sóng soài trên đất, kế đó chuyển ánh mắt sắc lạnh đầy sát ý về phía Lỗ gia đang ngồi trên lưng ngựa.
Lỗ gia nhìn thuộc hạ của mình bị làm cho bẽ mặt, lại nhìn ánh mắt của Phong Mộ Thừa với Lâm Nguyệt Thanh phía sau. Gã lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Gã chậc lưỡi, phất tay: “Xuất phát!”
“Rõ!”
Đoàn người vài trăm người bắt đầu lên đường. Lâm Nguyệt Thanh và Phong Mộ Thừa lùi lại cuối hàng. Chắc chắn không ai chú ý, Phong Mộ Thừa cúi đầu nhẹ giọng hỏi nàng: “Không sao chứ? Có bị dọa sợ không?”