Phong Mộ Thừa ngồi một bên, nhìn hành động của Lâm Nguyệt Thanh mà bật cười trầm thấp.
“Huynh cười cái gì?” Lâm Nguyệt Thanh quay đầu lại, bực mình hỏi.
“Ta cảm thán, trên đời làm sao lại có một nữ tử như nàng. Không chỉ hiểu chuyện mà còn biết lễ nghĩa, kiên cường. Bề ngoài lạnh lùng như thể không quan tâm gì, nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện. Nàng biết ai nên giúp, ai không nên giúp. Có thê tử như vậy, còn cầu gì hơn.”
Bất chợt được khen ngợi như thế, da mặt Lâm Nguyệt Thanh có dày đến đâu cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
“Huynh biết vậy là tốt. Người như ta, trên đời khó tìm lắm đấy.”
“Yên tâm, ta sẽ biết trân trọng.”
Phong Mộ Thừa vẫn cười, ánh mắt mang theo sự dịu dàng khó tả.
“Cháo xong rồi, mau đến ăn đi.” Lâm Nguyệt Thanh lảng tránh ánh mắt của hắn, nhanh chóng đổi chủ đề.
“Được.”
…
Sau bữa ăn, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Đúng lúc đó, tiểu thiếp Huệ Nương của Phong Dật Niên từ bên ngoài lảo đảo bước vào. Nàng ta ngồi phịch xuống đất. Đôi mắt nàng ta tràn ngập oán hận, nhìn chằm chằm vào nhóm người của phủ Quốc Công.
Nghe thấy tiếng động, mấy người trong nhóm ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Huệ Nương, Phong Dật Niên cúi đầu không nói gì. Từ Mỹ Dung thì cười lạnh, về phần Tề Niệm Như lại lộ vẻ lúng túng.
“Huệ Nương về rồi, mau đến đây. Từ giờ ngươi là công thần lớn của cả nhà chúng ta. Sau này, cứ ăn chung với mọi người đi.”
“Các người... các người sao có thể... sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Huệ Nương ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy oán hận.
“Con tiện nhân! Ngươi chẳng qua là một món đồ để chủ nhà tùy ý đánh mắng. Bảo ngươi vì nhà này mà cống hiến, cũng coi như nâng cao địa vị cho ngươi. Vậy mà còn dám oán trách, lại dùng cái giọng điệu này nói chuyện với chính thất và lão phu nhân? Ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Từ Mỹ Dung bước đến, mắng xối xả vào mặt Huệ Nương.
Từ lâu nàng ta đã ghét cay ghét đắng ả tiện nhân này. Khi còn ở phủ, Huệ Nương luôn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để tranh sủng. Giờ đã rơi vào cảnh lưu đày mà còn dám đòi hỏi thứ này thứ kia, lại muốn lấy bạc mà Từ Mỹ Dung phải xin từ nương gia ra để thỏa mãn? Đừng hòng!
Cho dù phải lưu đày hay bị chém đầu, thân phận của nàng ta vẫn cao hơn Huệ Nương. Dám làm càn trước mặt nàng ta, đưa lên giường của Lỗ gia cũng đã là nhẹ.
Văn Nương đứng một bên nhìn Huệ Nương với y phục xộc xệch, làn da lộ ra còn lưu lại dấu vết đỏ mờ. Là người từng trải, sao lại không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Chính vì hiểu mà nội tâm sợ hãi, không biết đến khi nào mình sẽ phải chịu chung số phận.
Làm tiểu thiếp đã là phận thấp hèn nhưng dù sao trước đây cũng là tiểu thiếp của phủ Quốc Công, sống trong nhung lụa. Nay không chỉ rơi vào cảnh khốn cùng mà còn bị đối xử như kỹ nữ. Thà chết đi còn hơn!