Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

“Đây là gạo ta mua từ đám giải sai. Tổng cộng chỉ có năm cân, tạm thời dùng trước. Đến trạm dịch lớn hơn, thuê người đi mua thêm.”

“Năm cân gạo bao nhiêu bạc?”

“Năm lượng.”

Nghe vậy, Lâm Nguyệt Thanh nhếch môi.

“Đám cướp ngày này đúng là gan to! Một lượng bạc cho một cân gạo, gạo này chắc làm từ vàng à?”

“Ta vừa thấy người Phong gia đi lấy cơm sáng rồi.”

“Hử? Không phải nói bọn họ không được ăn sáng sao?”

“Ừ, sáng nay Lỗ gia đột nhiên đổi ý bảo cho họ ăn.”

“Chẳng phải huynh nói chuyện này là ý từ bên trên sao? Giờ thế này, liệu có ổn không?”

“Trời cao hoàng đế xa. Đây là địa bàn của Lỗ Tế, hắn nói gì thì là vậy.”

“...”

“Hóa ra là phiên bản thực tế của câu ‘huyện quan không bằng hiện quản’ đây mà. Đúng là mở mang tầm mắt!”

Lâm Nguyệt Thanh vo gạo, rửa sạch rồi cho vào nồi nấu cháo. Từ chiếc gùi, nàng lấy ra chiếc bánh lớn đã mua trước đó rồi xé từng mẩu nhỏ thả vào nồi cháo. Sau đó nàng lấy một miếng thịt bò kho, bỏ hết vào nồi.

Chẳng bao lâu mùi hương lan tỏa khắp phòng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Nguyệt Thanh hờ hững mở nắp nồi. Nàng bỏ ngoài tai ánh mắt thèm thuồng của mọi người, tiếp tục khuấy cháo để mùi hương càng lan xa.

“Phu nhân, có thể đổi một bát cháo này không?”

Một bàn tay thô ráp chìa ra trước mặt nàng. Ngẩng lên, thấy đó là Từ Mỹ Oánh. Lâm Nguyệt Thanh liền nhìn sang món đồ mà nàng ấy đưa tới.

“Ngọc bội này… chất ngọc tinh khiết và tràn đầy linh khí, là báu vật khó tìm. Ngươi nỡ dùng nó đổi lấy một bát cháo sao?”

“Trong hoàn cảnh này, có quý giá đến mấy cũng chỉ vô dụng.”

“Nói cũng đúng, nhưng ta không muốn chiếm lợi từ ngươi. Thế này đi, cháo ta cho ngươi trước. Nhưng ngươi có thể giúp ta và tướng công may hai bộ quần áo được không?”

“Đương nhiên là được. Ta tự nhận tay nghề thêu thùa của mình không tệ. Nhưng như vậy vẫn không đáng giá một bát cháo, phu nhân cứ nhận ngọc bội này đi.”

“Được, ta nhận. Bây giờ ta có đưa bạc cho ngươi, e rằng ngươi cũng không giữ nổi. Về sau, ta sẽ dùng thức ăn từ từ trả lại.”

“Không cần đâu, phu nhân. Vốn dĩ người chiếm lợi là ta, sao dám phiền phu nhân phải nhớ đến chuyện này.”

“Chuyện sau này để sau hẵng tính. Giờ ngươi mang bát lại đây.”

“Vâng, ngay đây.”

Lâm Nguyệt Thanh sẵn lòng giúp đỡ Từ Mỹ Oánh cũng bởi nàng ấy biết điều, chịu trao đổi công bằng chứ không giống những kẻ khác luôn muốn lợi dụng nàng. Từ Mỹ Oánh tạo cho nàng ấn tượng tốt nên nếu có thể giúp được, nàng nhất định ra tay.

Từ Mỹ Oánh vội vàng cầm đến một chiếc bát sứt mẻ, Lâm Nguyệt Thanh nhận lấy. Nàng múc đầy một bát cháo đưa lại cho nàng ấy, nhắc nhở: “Cho đứa nhỏ ăn ít một chút. Lâu không ăn đồ bổ dưỡng, sợ dạ dày chịu không nổi.”

“Vâng, đa tạ phu nhân.”

Từ Mỹ Oánh cẩn thận đút cho hài tử từng miếng nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️