Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngươi... ngươi...”

Phong Dật Niên bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta làm cho sững người. Cuối cùng không nói thêm lời nào mà chỉ nặng nề ngồi phịch xuống, không dám hó hé nữa.

Tề Niệm Như đang lặng lẽ quan sát vở kịch náo nhiệt này ở một góc khác, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Nàng ta nhân lúc không ai chú ý bèn đến gần Tề Ngọc Phương, hai người rì rầm trao đổi. Một lát sau, bọn họ còn gọi cả Từ Mỹ Dung tới.

Ba người thì thầm bàn bạc chuyện gì đó, khiến Lâm Nguyệt Thanh ngồi nhìn không khỏi tò mò khi thấy tâm trạng Từ Mỹ Dung rõ ràng tốt lên trông thấy.

“Nhìn gì thế?”

Phong Mộ Thừa vốn đã buồn bực vì Lâm Nguyệt Thanh suốt ngày bận rộn xem trò mà không để tâm đến hắn. Rõ ràng hắn đã tỏ ý quan tâm nàng rất nhiều, vậy mà nàng chẳng hề cảm nhận được.

“Huynh nói xem ba người đó đang bàn gì?”

Lâm Nguyệt Thanh hất cằm về phía ba nữ nhân đang nói chuyện.

“Không biết, không tò mò, cũng không muốn biết.”

“...”

Tên đàn ông này, đôi lúc còn khó chịu hơn cả lũ chó!

Ôi, cả ngày không có ai bàn chuyện bát quái. Thật là khó sống mà...

Đến tối khi Lâm Nguyệt Thanh chuẩn bị lên giường ngủ, nàng mới phát hiện người nằm cạnh mình lại chính là tiểu thiếp của Phong Dật Hoàn - Từ Mỹ Oánh.

Từ Mỹ Oánh cụp mắt, gương mặt mang theo vẻ hiền từ nhẹ nhàng dỗ dành hài tử trong lòng. Tay nàng ấy khẽ vỗ về thân hình nhỏ bé, từng động tác đều tràn đầy trìu mến.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nguyệt Thanh, nàng ấy ngẩng đầu để lộ khuôn mặt vừa tiều tụy vừa rạng rỡ. Nàng ấy nở một nụ cười, gật đầu chào. Dẫu vậy, động tác của đôi tay vẫn không ngừng.

Thiện ý từ người khác đưa đến, Lâm Nguyệt Thanh không phải kiểu nhím xù lông gặp ai cũng xù gai phòng vệ. Nàng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.

Bằng ánh mắt thoáng qua, nàng liếc thấy một bóng người lén lút chạy ra cửa. Nhìn kỹ, hóa ra là Từ Mỹ Dung.

“Muộn thế này mà còn ra ngoài làm gì? Lại còn không thấy đám giải sai ngăn cản...”

Mang theo nghi hoặc, Lâm Nguyệt Thanh nằm xuống giường. Đêm khuya, một tiếng hét nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh. Sau đó là âm thanh ú ớ như bị ai đó bịt miệng, tiếp đến đến tiếng lôi kéo.

Lâm Nguyệt Thanh mở mắt, quay đầu nhìn về phía âm thanh. Trong bóng tối, nàng lờ mờ thấy Từ Mỹ Dung với Tề Niệm Như đang kéo lê một người. Khắp người bị trói chặt, miệng bị bịt kín và đầu không ngừng lắc lư. Chỉ vài giây sau bóng dáng họ biến mất ở cửa, không còn nhìn thấy gì nữa.

Trong khi những người trong phòng vẫn ngủ say, chẳng ai để ý hay can thiệp, Lâm Nguyệt Thanh cũng nhắm mắt lại.

“Toàn là người của phủ Quốc Công. Ngoài ta và Phong Mộ Thừa, chẳng ai liên quan gì đến ta cả. Không việc gì phải xen vào chuyện của kẻ khác.”



Sáng sớm hôm sau, Lâm Nguyệt Thanh đang ngồi bên bếp lò đơn sơ thêm củi vào lửa. Phong Mộ Thừa từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc nồi sắt với một túi gạo nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️