Du Thành là một thị trấn nhỏ dưới quyền Tấn Bắc Thành, điều kiện của dịch trạm đương nhiên không thể so với phủ thành. Có chỗ chứa hết số người là đã tốt lắm rồi, đừng nói gì đến phòng đơn.
Lâm Nguyệt Thanh không quá cầu kỳ. Nàng như thường lệ tìm một đống cỏ khô tỉ mỉ bện thành hai tấm lót, trải lên đó một lớp đệm mỏng cùng áo choàng.
Tay Phong Mộ Thừa cầm bốn chiếc bánh bao đen cùng một bát canh củ cải, từ ngoài đi vào.
“Ở dịch trạm này không có ai rảnh để lo chuyện cơm nước. Ta vừa từ bên đám nha dịch mua hai bát canh củ cải, tạm ăn chống đói đi.”
“Ừ, không sao. Trong gùi còn chút thịt dư từ trước, cắt một miếng cho cả hai cùng ăn.”
“Được, để ta đi cắt.”
Lâm Nguyệt Thanh lấy miếng thịt đưa cho Phong Mộ Thừa. Hắn dùng đôi đũa chưa sử dụng lần nào chia thịt thành từng miếng nhỏ, thả vào bát canh củ cải để hâm nóng.
Những người khác trong phòng nhìn thấy đồ ăn của hai người, nước miếng chảy ròng ròng. Tiểu thiếp của Phong Dật Niên là Huệ Nương, dáng điệu yểu điệu rón rén bước lại gần.
Giọng nói nàng ta mềm mại như tơ: “Phu quân, hài tử của thiếp đã lâu rồi chưa được ăn thịt. Ngài thương xót mẹ con thiếp, cho xin một miếng thịt bớt cơn thèm được không?”
Từ Mỹ Dung ngồi một bên bật cười khinh miệt, nói chua chát: “Quả nhiên tiểu thiếp vẫn chỉ là tiểu thiếp thôi. Trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân, không nhìn đại cục. Bớt cơn thèm? Đến lão phu nhân còn chưa có mà ăn, ngươi lại đòi thịt? Mặt mũi ở đâu vậy?”
“Đại nhân, ngài xem phu nhân kìa.”
Huệ Nương làm bộ sợ hãi vội nép vào sau lưng Phong Dật Niên, tay không ngừng vuốt ve cánh tay hắn ta qua lớp áo.
Phong Dật Niên vốn là kẻ tâm tư dễ lay động. Thấy vậy hắn ta liền mất hết kiên nhẫn, mặt cau có: “Từ Mỹ Dung, đưa bạc ra mua chút thịt đi.”
“Hừ, bạc hả? Không có đâu. Trước đó mẫu thân và đại tẩu đã nói sẽ không để chúng ta chịu thiệt, bạc của ta đều giao ra cả rồi. Nếu muốn ăn, huynh tự đi xin họ.”
Nói xong, nàng ta không thèm để ý đến Phong Dật Niên nữa mà chỉ ngồi một bên dỗ dành đứa con nhỏ.
Phong Dật Niên đứng đó chần chừ. Thực ra hắn ta chỉ dám tỏ vẻ ở nhà, chứ làm gì có gan đi xin mẹ mình. Nhưng Huệ Nương rõ ràng là kẻ không biết nhìn sắc mặt, vẫn cứ mè nheo. Cuối cùng Phong Dật Niên bị ép phải đi tìm Tề Ngọc Phương đòi thịt.
Kết quả hắn bị Tề Ngọc Phương mắng cho một trận tơi bời, phải quay về trong bộ dạng ủ rũ.
Vừa về đến chỗ Từ Mỹ Dung, hắn ta đã trút cơn giận lên người nàng ta: “Đồ đàn bà thối tha, sớm đưa bạc cho lão tử không phải xong rồi sao? Làm lão tử bị mắng một trận trước mặt mẫu thân, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Nhưng giờ đây Từ Mỹ Dung nào còn là người chịu để mặc hắn ta muốn làm gì thì làm như trước. Nàng ta lập tức đứng bật dậy, giọng lạnh như băng: “Phong Dật Niên, huynh cứ đánh đi. Đánh xong ta liền la hét thật lớn, để đám nha dịch kéo tới quất cho huynh một trận đòn roi. Ta sống không nổi, huynh cũng đừng hòng sống yên!”