Chắc hẳn trong lòng bà ta lúc này vô cùng muốn trừ khử Phong Mộ Thừa, ấy vậy mà lại chẳng có cách nào?
Thật thích cảm giác muốn giết người mà lại bất lực thế này. Đúng là thêm gia vị cho hành trình lưu đày nhàm chán này. Hy vọng Tề Ngọc Phương có thể tiếp tục chịu đựng, đừng làm chuyện gì dại dột. Nếu không, nàng sẽ mất đi trò tiêu khiển thú vị.
…
Đội ngũ lại một lần nữa lên đường. Lần này muộn hơn bình thường nửa canh giờ. Vốn dĩ khoảng cách đến dịch trạm kế tiếp đã rất xa, nay vì màn rắc rối vừa rồi khiến tâm trạng của Lỗ gia không vui. Tự nhiên gã phải tìm cách trút giận.
Vừa ra khỏi thành Lỗ gia liền ra lệnh cho mọi người đi nhanh hơn, thậm chí bỏ qua giờ nghỉ trưa.
Hàng trăm người chỉ có thể giận mà không dám nói. Mỗi người đều lẳng lặng tăng tốc bước chân, không thì chẳng biết lúc nào roi da sẽ quất xuống người mình.
Lâm Nguyệt Thanh nhờ thể chất gần đây được cải thiện đáng kể, hoàn toàn không cảm thấy vất vả. Phong Mộ Thừa vốn có võ công, dĩ nhiên chẳng hề hấn gì. Nhìn ra xa vẫn có một vài người mặt không đỏ, hơi thở vẫn đều đặn mà bước đi. Xem ra trong đoàn này cũng có không ít người sâu không lường được.
Chỉ là, không biết đó chuyện tốt hay xấu.
Tề Ngọc Phương dẫn theo mấy người trong bụng đầy lửa giận mà xuất phát. Nhưng đi nhanh như thế này, chẳng mấy chốc đã quên luôn việc mình đang tức giận.
“Mẫu thân... mẫu thân, ta… ta đi không nổi nữa rồi!”
Phong Đình Hà thở phì phò, tay đập lên ngực. Hai chân nàng ta run rẩy muốn khuỵu xuống.
“Đi không nổi cũng phải đi, bằng không lại ăn một trận roi.”
“Mẫu thân, dựa vào đâu mà Lỗ gia chịu tức giận rồi lại trút lên đầu chúng ta chứ?”
“Im miệng lại cho ta! Xem ra ta thật sự phải dạy dỗ cái miệng của ngươi rồi. Ngươi không biết họa từ miệng mà ra sao?”
Tề Ngọc Phương tức giận trừng mắt nhìn Phong Đình Hà, suýt nữa bị mấy lời của nàng ta làm sợ đến rụng tim.
Lỗ gia là người mà ai cũng có thể nói sao? Trước đây ở phủ Quốc Công, muốn nắm Lỗ Tế trong tay là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ thì sao? Hiện tại họ mang thân phận gì? Là phạm nhân lưu đày, còn phải sống dưới tay Lỗ gia. Dám bàn tán về gã, chẳng phải muốn chết à?
“Mẫu thân, cứ thế này cũng không ổn. Mới đi được một tháng, phía trước còn mấy tháng nữa. Đến nơi rồi lại phải chi một số bạc lớn. Nếu Lỗ gia không phát lương thực, chúng ta có cả núi vàng núi bạc cũng không đủ.”
“Ta biết. Để ta suy nghĩ xem sao.”
Tề Ngọc Phương hiểu rõ Phong Đình Hà nói đúng, nhưng hiện giờ bà ta còn có thể làm gì?
…
Trời tối dần trong lúc đoàn người gấp rút hành quân. Cuối cùng họ cũng đến được dịch trạm trước lúc cổng thành đóng cửa.
Sắc mặt của Lỗ gia có phần dịu lại, gã không muốn phải ngủ ngoài trời trong tiết trời lạnh lẽo thế này. Chịu khổ như vậy ai mà cam tâm?