Lỗ Tế nhìn theo bóng dáng vênh váo của Lưu Nhị Cẩu Tử rời khỏi dịch trạm, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm đáng sợ.
“Đại ca, đừng để bụng lời của cái thứ chó chết đó. Hắn chỉ được cái mồm độc, thực chất chẳng là gì cả.”
Vương Mãng luôn theo sát bên cạnh Lỗ Tế, tiến lên an ủi.
“Được rồi. Bảo mọi người dọn dẹp, chuẩn bị xuất phát.”
Hít sâu một hơi, Lỗ Tế cố nén cơn tức giận trong lòng mà trầm giọng ra lệnh.
“Vâng, đại ca.”
“Nhanh lên nào, thu dọn rồi xuất phát!”
“Xuất phát thôi!”
Mọi người nhanh chóng mặc chỉnh tề, đứng thành hàng ngũ ngay ngắn. Phong Mộ Thừa vẫn nắm chặt tay Lâm Nguyệt Thanh, không hề có ý định buông ra.
Tề Ngọc Phương và những người khác đi qua, nhìn thấy sự thân mật giữa hai người. Họ lập tức khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt.
Phong Đình Hà nhỏ giọng mắng: “Đồ tiện nhân. Giữa ban ngày ban mặt còn dám quyến rũ đàn ông, thật không biết xấu hổ.”
“Tiện nhân, ngươi vừa mắng ai?”
“Tiện nhân mắng...”
Không ngờ Lâm Nguyệt Thanh lại nghe được lời mình nói, Phong Đình Hà vô thức đáp lại. Đến khi nhận ra điều không ổn thì đã muộn.
“Ngươi... ngươi... Đồ dâm phụ, thứ đê tiện chuyên quyến rũ đàn ông. Ngươi dám mắng ta?”
Không đợi Lâm Nguyệt Thanh phản ứng, Phong Mộ Thừa đã trực tiếp ra tay. Chỉ với một tiếng “rắc” lạnh lẽo, hắn bẻ gãy cổ tay của Phong Đình Hà. Thừa cơ nàng ta chưa kịp gào lên, hắn lại “rắc” một tiếng khác nhanh chóng nắn lại cổ tay nàng ta.
Dù cổ tay đã được nắn lại, cảm giác đau đớn khi xương gãy vẫn khiến Phong Đình Hà run rẩy vì sợ hãi. Nhìn gương mặt lạnh lẽo đầy sát khí của Phong Mộ Thừa, ánh mắt hắn như muốn giết chết nàng ta ngay tại chỗ. Phong Đình Hà hoảng loạn lùi lại trốn sau lưng Tề Ngọc Phương, run rẩy cầu cứu: “Mẫu thân, cứu ta...”
Tề Ngọc Phương mở miệng như muốn trách cứ. Dưới ánh mắt đầy uy hiếp của Phong Mộ Thừa, bà ta nghẹn lời không dám nói thêm câu nào.
“Nếu lời ta đã nói trước đây vẫn chưa khiến các ngươi cảnh giác, vậy hôm nay ta sẽ dùng hành động để dạy các ngươi một bài học.” Phong Mộ Thừa trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh: “Đừng chọc vào ta, cũng đừng động đến thê tử của ta. Dù hiện tại thân phận ta không như trước nhưng ta vẫn có cả ngàn vạn cách khiến các ngươi chết trên đường, để rồi không bao giờ thấy được mặt trời của ngày mai.”
Giọng nói lạnh lùng tựa như thần chết đoạt mệnh, Phong Đình Hà cùng mấy người khác lập tức cúi đầu không dám đối diện. Tề Ngọc Phương thì ngược lại, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Phong Mộ Thừa nhưng lại chẳng thể làm gì hắn.
Lâm Nguyệt Thanh đứng phía sau, nhìn ánh mắt đầy sát ý của hai người mà không nhịn được cười thầm. Tề Ngọc Phương dựa vào thế lực của Tề gia mà làm mưa làm gió trong phủ Quốc Công, đôi khi thậm chí còn không xem Quốc Công phu nhân ra gì. Giờ đây lại bị một tên thứ tử nắm chặt trong tay, không nhúc nhích được.