“Lỗ Tế, ta không phí lời với ngươi nữa. Hôm nay ta có nhiệm vụ trong người, khuyên ngươi tốt nhất là biết điều mà tránh ra. Bằng không, ta đánh cả ngươi!”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”
“Tối qua có một toán thích khách đột nhập doanh trại của chúng ta, làm bị thương quý khách của đại nhân Thủ Bị. Chúng ta đã lục soát khắp thành Tấn Bắc cả đêm, chỉ còn dịch trạm này chưa tra qua. Mau tránh ra! Ta có lệnh của đại nhân Thủ Bị trong tay. Dẫu ngươi là giải sai từ Kinh Thành tới, trước mặt đại nhân Thủ Bị cũng phải ngoan ngoãn nín thinh!”
“Khốn nạn!”
Dù Lỗ gia mắng chửi nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản, chỉ bước lùi lại vài bước. Ánh mắt gã căm hận nhìn chằm chằm vào Lưu Nhị Cẩu Tử.
Thấy Lỗ gia biết điều, Lưu Nhị Cẩu Tử cười lớn vung tay ra hiệu cho thuộc hạ tiến vào lục soát.
“Đám đàn ông, cởi hết quần áo ra!”
“Cái gì? Còn phải cởi quần áo? Trời lạnh thế này, cởi ra... chẳng phải muốn bọn ta bị đông cứng sao?”
“Đúng vậy! Trời lạnh lại không có thuốc men, sống sao nổi?”
“Phải đó! Bọn ta chỉ là phạm nhân bị lưu đày, ngay cả cửa dịch trạm còn không bước ra được. Không có vũ khí trong tay, làm sao có thể là thích khách?”
“Tất cả im miệng cho ta! Bảo cởi thì cởi, lắm lời cái gì?”
Nói xong hắn ta giật lấy roi từ một giải sai bên cạnh, quất mạnh vào kẻ vừa mở miệng.
“A! Đại nhân, ta không dám nữa, không dám nữa! Ta cởi, ta cởi!”
“Xì, đồ tiện chủng. Đúng là đáng bị dạy dỗ.”
Lưu Nhị Cẩu Tử vứt mạnh cây roi trong tay xuống đất, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế được thuộc hạ mang đến. Hai chân hắn ta gác lên, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Nghe thấy mệnh lệnh phải cởi áo, lòng Lâm Nguyệt Thanh thắt lại. Phong Mộ Thừa liền nắm chặt tay nàng, khẽ bóp nhẹ. Hắn cho nàng một ánh nhìn trấn an, mới cùng mọi người từ từ cởi áo ra.
Nhờ linh tuyền nước mà Lâm Nguyệt Thanh bí mật sử dụng, vết thương của Phong Mộ Thừa không thể lành hoàn toàn ngay lập tức. Nhưng qua một đêm dưới tác dụng của linh khí còn sót lại trong cơ thể, vết thương đã mờ đi rõ rệt. Dù vẫn còn dấu vết nhưng không giống thương tích mới, chẳng ai có thể liên hệ hắn với người đã xâm nhập quân doanh tối qua.
Quan binh lần lượt kiểm tra từng người. Kiểm tra xong mới để họ mặc áo lại. Khi đến trước Phong Mộ Thừa, họ nhìn lướt qua vết sẹo trên ngực hắn. Kế đó liếc nhìn gương mặt đã được ngụy trang kỹ càng, cuối cùng cũng không nói gì mà tiếp tục bước qua.
Sau khi kiểm tra xong, một thuộc hạ vội vàng chạy đến trước mặt Lưu Nhị Cẩu bẩm báo: “Bách phu trưởng, không có ai khả nghi.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn. Những người bị thương không ít nhưng đều là vết thương cũ. Có cái đã mờ hẳn, hoàn toàn không giống với người tối qua.”
“Được, ta biết rồi.”
Lưu Nhị Cẩu phẩy tay đứng dậy, phủi chút bụi bẩn không tồn tại trên người. Hắn ta bước đến trước mặt Lỗ Tế, nở nụ cười đầy ác ý: “Lỗ Tế, ngươi tốt nhất hãy cầu trời đừng để lọt vào tay ta. Ngươi cũng biết chủ tử của ta tàn nhẫn thế nào, đến lúc đó muốn chết cũng không được đâu. Ha ha ha ha, đi thôi!”