Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người ăn hết nồi cháo, kèm theo bánh bao nhân thịt và đồ ăn thừa hôm qua. Sau khi ăn xong, Phong Mộ Thừa mở cửa sổ và cửa chính để thoáng khí trong phòng.

Thu dọn sạch sẽ mọi thứ, hắn đeo gùi lên lưng chuẩn bị ra sân khởi hành.

Vừa đứng chưa được một nén nhang, từ ngoài sân đột nhiên có một đội quan binh khoảng năm mươi người lao vào. Phong Mộ Thừa theo phản xạ đứng chắn trước mặt Lâm Nguyệt Thanh, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Lòng Lâm Nguyệt Thanh trầm xuống. Nàng biết chuyện xảy ra đêm qua chắc chắn không thể kết thúc dễ dàng như vậy, chỉ là không ngờ đám người này lại đến nhanh đến thế. Rất rõ ràng những gì Phong Mộ Thừa làm tối qua đã khiến bọn chúng gặp không ít phiền phức…

Lâm Nguyệt Thanh khẽ nghiêng người bước lên một bước, đứng bên cạnh vị trí của Phong Mộ Thừa.

Phong Mộ Thừa thấy hành động này của nàng liền quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ không đồng tình. Lâm Nguyệt Thanh nhỏ giọng nói: “Không sao, ta sẽ tùy cơ ứng biến.”

Lúc này quan binh đã bao vây chặt cả sân viện, mọi người sợ hãi co rúm lại một chỗ. Tuy nhiên vẫn có vài người bình tĩnh đứng thẳng, tạo thành sự đối lập rõ rệt với sự kinh hoàng phía sau.

Nhận được tin tức, Lỗ gia từ một sân viện khác vội vàng chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt gã xanh mét vì giận dữ.

“Lưu Nhị Cẩu Tử! Ngươi đúng là to gan, dám bao vây phạm nhân mà ta phụ trách áp giải. Ngươi chán sống rồi phải không?”

Lỗ gia nghiến răng nghiến lợi, gương mặt lạnh lẽo trừng mắt nhìn kẻ đang bước vào với dáng vẻ cợt nhả.

“Ồ, ta tưởng còn là ai. Hóa ra là Lỗ Tế, con chó này à? Sao vậy? Bỏ chủ cũ, theo chủ mới rồi học được thói cậy quyền cậy thế à?”

“Lưu Nhị Cẩu Tử, ngươi đừng tưởng làm được chức Bách phu trưởng là có thể chạy đến trước mặt ta mà diễu võ dương oai! Ta giờ là chó thì cũng là chó được ngự ban, còn ngươi? Ngươi làm chó cũng chỉ là thứ chó tạp chủng! Ngươi nhìn những kẻ này chọn nhầm chủ, cuối cùng thế nào? Không phải cũng nằm trong tay ta, muốn làm gì thì làm à?”

Nói xong, gã vung roi lên. Gã quất mạnh xuống đất gần đó, tiếng hét chói tai lẫn lời cầu xin vang lên không ngừng.

“Thấy chưa? Mấy người này trước đây từng có địa vị thế nào, giờ thì sao? Không phải cũng phải quỳ trước mặt ta mà cầu xin sao? Lưu Nhị Cẩu Tử, ngươi nên hy vọng đừng để có ngày như thế. Không thì ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết! Ha ha ha ha!”

“Được lắm, Lỗ Tế! Một tên giải sai nho nhỏ, không quyền không chức mà dám nghênh ngang trước mặt Bách phu trưởng ta! Ta xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu!”

“Ta kiêu ngạo được bao lâu là chuyện của ta. Dù có rơi vào tay ngươi, ta cũng cam chịu. Nhưng bây giờ ta vẫn là giải sai đến từ kinh thành, dù sao cũng hơn hẳn loại chó cỏ ngươi ở nơi heo hút này ngậm bụi ăn đất. Ngươi đắc ý cái gì?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️