Hôm đó trong khoảnh khắc thoáng qua ở nhà lao, Phong Mộ Thừa đã nhận ra sự thay đổi của người trước mặt. Kết hợp với lời của phương trượng, hắn đoán rằng sự thay đổi này có lẽ liên quan đến kỳ ngộ mà phương trượng từng nhắc đến.
Từng sự việc xảy ra ngày hôm qua càng khẳng định phỏng đoán của hắn. Trước đây hắn không hỏi, vì tôn trọng nàng. Còn giờ đây hắn lại không dám hỏi vì sợ rằng khi lời nói cất lên, người sống động ngay trước mắt này sẽ tan biến mất.
Hắn nghĩ nếu giờ đây Lâm Nguyệt Thanh thực sự rời đi, có lẽ hắn sẽ không chịu nổi.
Cảm giác ngứa ngáy trên mặt kéo Phong Mộ Thừa trở về thực tại. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm tràn ngập bóng dáng của Lâm Nguyệt Thanh.
Quả là ứng với câu nói: “Trong mắt không có ai khác, khắp nơi đều là nàng.”
Hoặc cũng có thể chỉ một ánh nhìn cũng đã xáo động cả đời, đồng thời cũng làm loạn cả trái tim hắn.
“Xong rồi.”
Lâm Nguyệt Thanh chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt pha chút tiều tụy của Phong Mộ Thừa, hài lòng gật đầu.
“Mau vậy sao?”
“Tự mình nhìn xem.”
Nàng đẩy chiếc gương đến trước mặt hắn. Ánh mắt vừa chạm vào hình ảnh trong gương, Phong Mộ Thừa liền sững người.
Hắn từng nghe nói về thuật dịch dung trong giang hồ. Tuy nhiên những kỹ thuật đó đều cần làm việc tỉ mỉ trên da, chế tạo một tấm mặt nạ giả cần ít nhất năm ngày. Thậm chí hơn mười ngày, lại vừa tốn công vừa tốn của.
Nhưng hiện tại, hắn đang chứng kiến chuyện gì đây? Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tuy không thay đổi dung mạo của hắn nhưng vẻ mặt của hắn đã bị làm suy yếu hoàn toàn. Đặt hắn giữa đám đông, e rằng chẳng ai để ý đến.
“Nàng... nàng làm thế nào vậy?”
“Cảm thấy lạ lắm sao?”
Đang bận bôi thứ gì đó lên mặt mình, Lâm Nguyệt Thanh trả lời một cách thờ ơ.
Vừa rồi giúp Phong Mộ Thừa hóa trang xong, nàng liền soi gương kiểm tra bản thân. Chỉ thấy gương mặt mình không còn chút vẻ mệt mỏi nào, tất cả dấu vết vất vả trong mấy ngày qua đều biến mất.
Chuyện này không ổn chút nào! Nếu không thêm chút tiều tụy, làm sao gặp người được? Nghĩ vậy, nàng lập tức bắt đầu tự trang điểm cho mình.
“Ừ, ta từng thấy thuật dịch dung trên giang hồ. Làm ra một tấm mặt nạ cần rất nhiều công sức và tiền bạc nhưng cách của nàng lại đơn giản, tiết kiệm thời gian và công sức. Nàng có thể thay đổi diện mạo của người khác không?”
“Có thể. Nhưng huynh phải hiểu, xương cốt không thể thay đổi. Dù dung mạo có khác đi, người am hiểu thuật xem tướng vẫn có thể nhìn ra.”
Lâm Nguyệt Thanh nhún vai. Nàng không biết nhiều về thế giới cổ đại, ấy vậy mà cũng không dám coi thường trí tuệ của người xưa. Vì vậy, nàng không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
“Nhưng những người thực sự hiểu tướng cốt, ta nghĩ cũng không nhiều.”
“Được rồi, ăn cơm thôi. Trời sáng rồi.”
“Ừ.”
Càng khám phá sự bí ẩn của Lâm Nguyệt Thanh, Phong Mộ Thừa càng cảm thấy mình bị cuốn sâu hơn. Nhưng hắn không hề phản kháng, ngược lại còn say mê. Người trước mặt chính là thê tử mà hắn đã cưới hỏi đường hoàng. Chặng đường lưu đày còn dài, mà hắn lại có thừa thời gian.