Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 37:

Chương Trước Chương Tiếp

“Sao thế?”

Hắn sờ lên mặt, vẻ nghi hoặc: “Trên mặt ta có gì sao?”

Không thể nào, rõ ràng hắn đã rửa mặt trước khi vào đây.

“Dáng vẻ này của huynh, có ai nhìn thấy chưa?”

“Cái gì? Lúc ta ra ngoài mọi người vẫn còn ngủ.”

“Huynh tự nhìn đi.”

Nói rồi Lâm Nguyệt Thanh lấy từ không gian ra một chiếc gương đồng, đẩy đến trước mặt hắn.

Phong Mộ Thừa cúi đầu nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình hiện lên sắc hồng hào. Đôi mắt vốn luôn lộ vẻ mệt mỏi giờ đã sáng rõ, tinh thần tràn đầy sức sống. Trông hắn khỏe mạnh đến mức như có thể tay không đánh gục mãnh hổ, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một kẻ bị lưu đày.

“Nhìn rõ chưa?”

“Rõ rồi. Hôm qua ta đã nói sai một câu. Từ giờ trở đi thứ thuốc này, bất kể trong hoàn cảnh nào cũng không được đem ra dùng nữa.”

“...”

Lâm Nguyệt Thanh khẽ nhíu mày, cảm giác dường như sự chú ý của hai người không cùng hướng.

“Huynh thế này không ổn, để ta xử lý một chút.”

“Xử lý thế nào?”

“Đợi chút sẽ biết.”

Dứt lời, Lâm Nguyệt Thanh lấy ra một hộp phấn son từ không gian. Thử qua màu sắc nhưng không hoàn toàn hài lòng, thôi thì có còn hơn không.

“Không được! Nam nhân làm sao có thể bôi những thứ này lên mặt? Đó là đồ dành cho nữ tử!”

Phong Mộ Thừa lập tức từ chối khi hiểu rõ ý đồ của nàng.

“Được thôi. Huynh không chịu nhưng nếu bị người khác nghi ngờ dẫn tới gây ra rắc rối, huynh nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào?”

Phong Mộ Thừa mím môi, trên mặt lộ rõ vẻ miễn cưỡng. Cuối cùng hắn đành xuôi theo.

“Yên tâm, tay nghề của ta rất tốt. Ta bảo đảm không ai nhìn ra huynh bôi gì lên mặt.”

“Thật không?”

“Huynh nhìn rồi sẽ biết.”

“Vậy... được, làm đi.”

Phong Mộ Thừa nhắm mắt, như muốn cho qua chuyện. Nhưng chính vì nhắm mắt nên cảm giác từ gương mặt bị khuếch đại, hương thơm thoang thoảng từ thiếu nữ khiến hắn bỗng thấy khó chịu trong lòng.

Không chịu nổi cảm giác đó, Phong Mộ Thừa đành mở mắt ra.

Lâm Nguyệt Thanh lại tưởng rằng hắn sốt ruột dẫn tới động tác nhanh hơn, giọng nói nhẹ nhàng: “Sắp xong rồi, huynh đợi chút nữa.”

Nhìn thiếu nữ trước mặt, Phong Mộ Thừa bất giác nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Khi đó vì mẫu thân mất tích, hắn đã đến Tướng Quốc Tự cầu kiến phương trượng để giải nghi. Cô bé Lâm Nguyệt Thanh năm ấy lạc mất người nhà, tình cờ gặp họ.

Khi ấy phương trượng vừa nhìn thấy nàng đã nói: “Cô nương này tướng mạo đoản mà dài, là mệnh cách kỳ lạ. Ở giữa có một đoạn đứt quãng, ấy vậy mà vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Có lẽ trong đời đã gặp kỳ ngộ nào đó.”

Cũng chính vì câu nói ấy, lần đầu tiên Phong Mộ Thừa nhìn kỹ một nữ tử.

Lần đầu thấy nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng đẹp. Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ dừng lại ở làn da không có chiều sâu, thiếu đi thứ gì đó.

Nhìn lại thiếu nữ trước mặt bây giờ, hắn đã hiểu được điều thiếu sót năm xưa.

Thời điểm đó Lâm Nguyệt Thanh thiếu đi sự linh động, một loại sức sống tràn trề như thể từ bên trong tỏa ra. Bây giờ nàng đã giống như một sinh mệnh rực rỡ, hoàn toàn sống động.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️