Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp



Tranh thủ bóng đêm, hai người quay về phòng đơn ở dịch trạm. Phong Mộ Thừa phất tay bảo những người ẩn mình lui xuống.

Lâm Nguyệt Thanh nhìn vết thương của Phong Mộ Thừa. Nàng sờ cằm, giọng trầm ngâm nói: “Xem ra ngày mai ra khỏi thành sẽ phải phí chút công sức rồi.”

“Ừ, chỉ sợ chưa ra khỏi thành thì bọn họ đã tìm tới cửa.”

“Vậy vết thương này của huynh, chẳng phải sẽ bại lộ sao?”

“Ngày mai ta rời đi một mình, đảm bảo không liên lụy đến nàng.”

“Không được. làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ. Huynh nằm xuống trước rồi cởi áo ra đi, ta có cách.”

Phong Mộ Thừa nhướng mày. Hắn nghe lời nằm xuống giường, đôi mắt thấp thoáng ý cười.

Lâm Nguyệt Thanh lấy từ trong không gian ra một ít linh tuyền chưa pha loãng, trực tiếp bôi lên vết thương của Phong Mộ Thừa. Đôi tay mềm mại mang theo hơi lạnh lướt qua da thịt khiến Phong Mộ Thừa cảm nhận rõ một luồng nhiệt khí xông thẳng lên, toàn thân bất giác nóng bừng.

Hắn siết chặt hai tay, cố gắng đè nén bản thân. Mãi đến khi giọng nói trong trẻo của Lâm Nguyệt Thanh vang lên, hắn mới lặng lẽ thở phào.

“Chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Phong Mộ Thừa ngồi dậy kiểm tra vết thương. Trên da không còn vết rách lớn, chỉ để lại một vết thương đã lành được một nửa trông giống như bị thương từ lâu mà chưa được chữa trị kịp thời.

Hắn gật đầu hài lòng, nói: “Như vậy được rồi. Trông có vẻ hợp lý, như bị thương đã lâu. Hơn nữa ở chốn lưu đày thiếu thốn thuốc thang, lành được thế này cũng bình thường. Nhưng loại dược về sau đừng dễ dàng lấy ra dùng cho người khác, hiểu không?”

“Chuyện này còn cần huynh dạy hả?”

Lâm Nguyệt Thanh liếc Phong Mộ Thừa một cái. Nếu không phải vì hắn, nàng đã không mang linh tuyền ra dùng. Làm như nàng rảnh rỗi lắm ấy!

“Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”

Phong Mộ Thừa bật cười, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nàng. Hắn kéo nàng ngã xuống giường, nghiêng người chống đầu nhìn bằng đôi mắt đen ánh lên tia sáng dịu dàng.

“Làm gì vậy?” Lâm Nguyệt Thanh không đề phòng bị kéo ngã, vội vàng lùi ra xa.

Phong Mộ Thừa giãn mày, đuôi mắt dài khẽ nhếch. Giọng nói khàn khàn mang theo chút mê hoặc: “Ngủ thôi mà.”

“Ngủ thì kéo ta làm gì?”

“Ta lỡ tay, cũng không cố ý đâu.”

“...” Tên nam nhân đáng ghét này!

“Im lặng, ngủ ngoan nào.”

Lâm Nguyệt Thanh quay người đưa lưng về phía hắn, chẳng thèm để ý nữa.

Nào ngờ sau lưng nàng, trong đôi mắt Phong Mộ Thừa giờ đây ngập tràn vẻ dịu dàng.

Trời vừa hửng sáng, Lâm Nguyệt Thanh mở mắt. Mùi thơm của gạo trắng thoang thoảng trong không khí. Ngồi dậy, nàng phát hiện Phong Mộ Thừa đã ngồi bên kia. Tay hắn cầm chiếc muôi, động tác tao nhã khuấy đều nồi cháo trắng.

“Dậy rồi à? Nước nóng đã chuẩn bị xong.”

“Huynh dậy sớm nhỉ.”

Lâm Nguyệt Thanh đứng dậy vuốt qua mái tóc, bước đến ngồi cạnh Phong Mộ Thừa.

“Ừ. Người luyện võ, ngủ thế là đủ rồi.”

“À thì...”

Vô tình ngẩng lên, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt của Phong Mộ Thừa. Nàng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️