“Không ổn, bên ngoài có quan binh vào rồi.”
“Chúng ta rời đi bằng cửa sổ.”
“Không kịp nữa đâu, họ đã đến trước cửa rồi. Huynh ở đây đừng động đậy, mọi chuyện để ta lo.”
Lời vừa dứt, cửa phòng liền bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra.
Bốn quan binh mặc đồng phục đồng loạt bước vào. Tên đứng đầu vừa ngửi thấy không khí phảng phất mùi máu tanh, nhanh chóng ra hiệu bằng tay cho ba người phía sau.
Lâm Nguyệt Thanh bước lên đối mặt, cẩn thận quan sát biểu cảm của bốn người.
Hai bên chạm mặt, tên quan binh dẫn đầu lập tức lên tiếng: “Giao người ra đây, không thì ngươi chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
“Ồ? Ta cũng muốn biết ngươi có thể làm gì được ta đấy.”
“Tránh ra!”
Tên quan binh ngay lập tức rút đao, chém về phía Lâm Nguyệt Thanh.
Phong Mộ Thừa đứng sau nàng thấy lưỡi đao sắp hạ xuống, kinh hãi điều động nội lực lao tới để cản lại. Nhưng ngay khi hắn vừa đến bên cạnh Lâm Nguyệt Thanh, bốn người đối diện đã bất ngờ đứng yên. Ánh mắt chúng trở nên trống rỗng, biểu cảm ngây dại.
Lâm Nguyệt Thanh dùng giọng nói chậm rãi mà mờ ảo cất lời: “Căn phòng này đã kiểm tra, không có gì bất thường. Các ngươi có thể rời đi.”
“Phải, căn phòng này đã kiểm tra. Không có gì bất thường, chúng ta có thể rời đi.”
Mấy người đứng ở cửa lập tức lặp lại lời nói đó, sau đó xoay người rời đi. Thậm chí không liếc nhìn Phong Mộ Thừa đang đứng ngay trước mặt mình một lần nào.
“.....”
Quả thật ngoài dự đoán. Vốn nghĩ sẽ có một trận ác chiến, vậy mà... lại kết thúc nhanh như vậy sao?
Phong Mộ Thừa cúi đầu, lâm vào trạng thái tự vấn. Hắn cảm thấy tất cả những gì xảy ra tối nay đã phá vỡ nhận thức cố hữu suốt hai mươi năm qua của mình. Tiếp nhận là một chuyện, tiêu hóa hết thảy những điều này lại là chuyện khác.
“Đi thôi.”
“Chúng ta cứ thế rời đi sao?”
“Không lẽ huynh định nhảy cửa sổ?”
“Vậy... nghe nàng.”
Lâm Nguyệt Thanh dìu Phong Mộ Thừa xuống lầu, vừa đúng lúc gặp ma ma đang uốn éo đi lên. Nàng lập tức dùng tinh thần lực chỉnh sửa ký ức của bà ta rồi thoải mái chào một tiếng, dẫn theo Phong Mộ Thừa nghênh ngang rời khỏi thanh lâu.
“Quan nhân, có thời gian lại dẫn bạn đến nữa nhé!”
Ma ma ở phía sau không nỡ vẫy khăn tay, tiếc nuối nhìn theo bóng lưng hai người. Khách nhân chịu vung bạc như thế này, chỉ cần đến thêm vài lần thì bà ta nhất định phát tài lớn.
“Ơ, đó chẳng phải vị công tử vừa rồi sao? Người đi bên cạnh hắn là ai vậy?”
Cô nương áo hồng đứng kéo khách ở cửa vừa từ hậu viện bước ra, nhìn bóng lưng Lâm Nguyệt Thanh mà không khỏi tò mò hỏi.
“Không phải ngươi tự kéo khách vào à? Kia chính là bằng hữu của vị công tử ấy mà.”
“Hả? Hắn vào một mình mà?”
“Cái gì mà một mình, rõ ràng là hai người. Thôi được rồi, mau tiếp khách đi.”
Cô nương áo hồng cau mày khó hiểu, tự hỏi có phải mình hoa mắt hay không...