Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 33:

Chương Trước Chương Tiếp

“Không, chỉ là ngoại thương thôi.”

Nàng rót một chén nước ấm, đưa cho hắn rồi nhíu mày hỏi: “Tại sao lại bị thương nặng như vậy?”

“Lần lưu đày này của ta dựa theo ý chỉ cố ý của hoàng thượng, cũng là cơ hội để ta lấy công chuộc tội. Nhiệm vụ chính là điều tra rõ chân tướng vụ mưu nghịch, đồng thời tìm ra nguyên nhân bạo loạn ở Bắc Địa.”

“Vụ mưu nghịch này, chẳng phải do một số phủ đệ cấu kết hay à?”

“Nàng nghĩ chỉ dựa vào vài phủ đệ mà có thể tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế ư? Cuối cùng, ai trong bọn họ đủ tư cách ngồi lên vị trí đó một cách hợp lẽ?”

“Không ai cả. Những phủ đệ này kẻ thì là Hầu phủ, kẻ thì là Quốc Công phủ. Tất cả đều không liên quan gì đến huyết thống hoàng tộc. Cho dù mưu sự thành công, sau cùng cũng không có hoàng thất để lên ngôi.”

“Chính là như vậy. Bây giờ các phán quyết đều đã được ban ra, nhưng nàng có thấy trong đó có bất kỳ người nào thuộc hoàng tộc không?”

Lâm Nguyệt Thanh hồi tưởng kỹ lại, cuối cùng mới hiểu lời Phong Mộ Thừa. Vụ mưu nghịch lần này chắc chắn có kẻ trong hoàng tộc đứng sau thao túng, chỉ huy cả một nhóm quý tộc lớn ở kinh thành. Nghĩ kỹ mà kinh hãi, người này có thể khiến bao nhiêu gia tộc quyền quý thần phục, chắc chắn bản lĩnh không tầm thường.

“Hoàng thượng có nghi ngờ ai không?”

“Có, là Tĩnh Vương đang trấn giữ Bắc Thành.”

“Bắc Thành... không phải chúng ta sẽ đi qua đó trên đường đến cực Bắc à?”

“Đúng vậy, do đó hoàng thượng mới tìm đến ta. Tội lỗi của phủ Quốc Công khó có thể tha thứ, chẳng qua ta vẫn có cơ hội lấy công chuộc tội. Đợi thời cơ chín muồi, hoàng thượng sẽ ban cho ta một thân phận mới để ta quay lại Kinh Thành. Ta đã đồng ý rồi. Còn chuyện hôm nay ta bị thương là do nhận được tin tức, trong lúc truy đuổi đã bất cẩn trúng kế. May mà không để lộ thân phận, chỉ bị thương một chút.”

Lâm Nguyệt Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, khẽ thở dài. Ký ức của nguyên chủ thoáng hiện lên trong tâm trí nàng. Nguyên chủ đã chết một cách vô nghĩa. Nếu không đợi đến ngày Phong Mộ Thừa được phục thân phận, quay lại kinh thành nhận thưởng thì chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.

Đáng tiếc, tất cả đã bị sự ghen ghét của đại tiểu thư nhà họ Tưởng phá hủy.

Nàng bỗng chốc trở thành người thừa hưởng những gì nguyên chủ để lại. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy trào phúng mà nở một nụ cười lạnh.

Phong Mộ Thừa nhìn sắc mặt thay đổi liên tục trên gương mặt nàng, trong lòng chợt dâng lên sự bất an. Dù thế nào nàng cũng bị liên lụy bởi hắn, không biết nàng có thể tha thứ cho hắn hay không.

Nghĩ đến đây, Phong Mộ Thừa dự định mở miệng xin lỗi nhưng ánh mắt hắn lại bất chợt dừng lại trên y phục của nàng. Quan sát kỹ, hắn đưa tay lật cổ tay áo nàng. Hắn ngay lập tức nhìn thấy một chữ “Thừa” quen thuộc, dường như trong lòng đã hiểu ra tất cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️