Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn một bàn thức ăn cùng bánh trái bày biện đẹp mắt, Lâm Nguyệt Thanh mỉm cười đầy mãn nguyện. Đã lâu rồi nàng chưa được đàng hoàng ngồi ăn một bữa no. Trong không gian của nàng không phải không có đồ ăn sống chín đã tích trữ từ trước, có điều nàng không dám lấy ra dùng. Nghĩ mà thương cho chính mình, nàng chỉ biết tự thầm rơi lệ.

Với sự trân trọng dành cho đồ ăn, Lâm Nguyệt Thanh ăn hết một nửa bàn thức ăn mới chịu dừng lại. Kết quả xoa bụng, hài lòng đánh một cái ợ no.

Nhìn nửa bàn còn lại, tất nhiên không muốn lãng phí liền lấy ra hơn chục chiếc đĩa đã chuẩn bị sẵn từ không gian, lần lượt chia thức ăn ra.

Đợi dọn dẹp xong, nàng gọi tú bà vào.

“Khách quan, ngài muốn gọi các cô nương tới hầu rượu à?”

“Chuyện ấy để sau. Ta nói này, cơm canh của chỗ ngươi đúng là rất ngon. Bảo đầu bếp làm thêm một bàn món sở trường nữa đi.”

“Chuyện này... khách quan, e là không hợp quy củ lắm đâu. Dẫu sao đây cũng là thanh lâu, ngài không gọi cô nương...” Nếu thế chẳng phải bà ta sẽ kiếm được ít tiền hơn sao?

Lâm Nguyệt Thanh tự nhiên hiểu rõ sự lo ngại của tú bà bèn vung tay hào phóng, đặt mạnh xuống bàn một trăm lượng bạc. Nàng nhướng đôi mày thanh tú lên, giọng điệu đầy bất cần: “Thế nào, đã đủ chưa? Mau bảo đầu bếp của các ngươi nấu hết tất cả những món họ biết. Gà quay, chân giò kho tàu, thịt bò hầm, mỗi món mang thêm hai phần cho ta!”

“Đủ rồi, đủ rồi! Vị khách quan này, ngài chính là đại gia! Ngài nói sao, nô gia xin làm vậy! Tiểu nhân sẽ đi dặn ngay, ngài chờ một lát nhé!”

Tú bà vừa nói vừa lắc lư cái eo càng thêm dẻo, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Sau khi ăn uống no nê, Lâm Nguyệt Thanh tựa lưng vào ghế. Không chỉ vậy mà chân còn gác lên bàn, tận hưởng giây phút tự do hiếm hoi của mình. Những ngày qua hoặc bị gió lạnh thổi từ sáng đến tối, hoặc vội vàng lên đường. Đến cả việc tắm cũng không dám tắm tử tế. Thấy không chịu nổi nữa, nàng mới lén chui vào không gian của mình lau rửa qua loa và thay đổi áo lót.

Miệng khẽ ngân nga vài câu hát, đôi chân nàng đung đưa nhè nhẹ. Giờ phút này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Không bao lâu sau, từng món ăn lần lượt được bưng lên bàn. Mấy món chưa từng thử qua thì nàng nếm một chút, còn món đã ăn rồi đều để nguyên. Đợi tất cả được bày đủ, nàng nhanh tay xếp vào đĩa để thu vào không gian của mình.

Ngước mắt nhìn trời, trăng đã lên đến đỉnh đầu. Lâm Nguyệt Thanh quyết định kết thúc khoảng thời gian vui vẻ của mình để quay lại dịch trạm, tiếp tục vai trò phạm nhân lưu đày. Vừa đứng dậy, nàng liền nghe thấy một tiếng “cạch” khẽ vang lên từ phía cửa sổ.

Âm thanh rất nhỏ nhưng với sự nhạy bén của mình, Lâm Nguyệt Thanh lập tức nhận ra. Nàng nhanh chóng trườn về phía màn giường núp sau tấm rèm, chăm chú quan sát động tĩnh ở cửa sổ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️