Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Mụ tú bà vừa nhìn thấy trong tay Lâm Nguyệt Thanh cầm những thỏi vàng bạc, đôi mắt sáng rực như đèn đồng, cái eo vốn đã cong nay còn khom thêm.

“Công tử cứ việc phân phó, nô gia nhất định sẽ làm theo.”

“Được. Trước tiên tìm cho ta một gian phòng tao nhã một chút, chuẩn bị một bàn rượu ngon với thức ăn ngon. Trong lúc ta ăn cơm không thích ồn ào, chỉ thích yên tĩnh nên bảo các cô nương cứ làm việc của mình đi. Đợi ta ăn xong, hẵng gọi họ tới.”

“Được, đảm bảo công tử sẽ hài lòng.” Tú bà nói xong, ánh mắt lại liếc về phía bạc trong tay Lâm Nguyệt Thanh. Hiểu ý, nàng lập tức ném cho bà ta một thỏi bạc năm lượng. Tú bà vui mừng đến mức bước đi cũng nhẹ như bay.

Nàng đi theo tú bà đến một gian phòng nằm ở góc khuất. Mở cửa ra, so với bên ngoài quả thực dễ chịu hơn nhiều. Vào phòng, nàng lập tức phẩy tay đuổi tú bà đi. Sau cùng còn mở cửa sổ để gió lạnh thổi tan mùi phấn son ngập tràn trong phòng.

Đứng trước cửa sổ, nàng nhìn ra thành Tấn Bắc đang chìm trong bóng tối. Nội tâm không khỏi tự hỏi liệu việc Phong Mộ Thừa đang làm có gặp nguy hiểm gì không...

Nhưng nghĩ lại, tên đó chắc cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Mấy ngày nay tiếp xúc tuy chưa từng dò xét thực lực võ công của hắn nhưng nhìn bước chân nhẹ nhàng cũng như cả ngày đi đường khí tức vẫn ổn định, chắc chắn không hề tầm thường.

Về việc nàng có thể theo kịp đại đội quân mỗi ngày, phần lớn nhờ vào linh tuyền thủy.

Thân thể này sau hai mươi ngày được linh tuyền thủy bồi dưỡng, đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Ắt hẳn so với kiếp trước cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa tinh thần lực của nàng vừa khôi phục được tám phần so với trước đây, phạm vi dò xét cũng được mở rộng hơn không ít. Giờ đây chuyện giết người trong âm thầm, đối với nàng dễ như trở bàn tay.

Nhưng nàng không phải kẻ điên cuồng giết chóc, cũng chẳng rảnh rỗi đến mức tìm người mà giết. Nàng không có sở thích biến thái như vậy.

Đang mải suy nghĩ, cánh cửa phòng bỗng bị gõ nhẹ từ bên ngoài.

“Khách quan, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong.”

“Được, vào đi.”

Tú bà dẫn theo mấy gã tiểu nhị nối đuôi nhau bước vào. Trên tay mỗi người đều mang một khay lớn, bên trên bày hai ba món ăn tinh xảo nhìn khá hấp dẫn.

“Khách quan, ngài đến thật đúng lúc. Đầu bếp này do ta vừa trả lương cao mời từ tửu lâu về cách đây mấy ngày, sở trường chính là những món tinh tế với điểm tâm ngon miệng.”

“Ừ. Trông cũng không tệ, chỉ không biết hương vị ra sao thôi.”

“Hương vị chắc chắn cũng ngon như vẻ ngoài. Ta không làm phiền ngài dùng bữa nữa, có chuyện gì cứ gọi ta là được.”

“Được, ngươi lui xuống đi.”

Tú bà chỉnh lại đóa hoa trên đầu, dáng điệu yểu điệu thướt tha bước ra ngoài. Lâm Nguyệt Thanh nhìn eo bà ta uốn éo, sợ rằng chỉ cần động mạnh một chút là gãy đôi. Nghĩ đến cảnh đó... không được, không thể nhìn. Làm mất cả hứng ăn uống.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️