Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

“Chao ôi, vị công tử này nhìn lạ mặt quá. Bên ngoài gió lớn, mau vào trong cho ấm áp đi!”

Lâm Nguyệt Thanh bị mùi hương nồng nặc đột ngột ập đến suýt chút nữa thì ngất, bất giác lùi lại hai bước. Nàng nhìn cô nương mặc y phục hồng phấn mà hỏi: “Cô nương, không biết thức ăn ở quý lâu có ngon không?”

Cô nương áo hồng nghe vậy liền sững người, lộ vẻ nghi ngờ nhìn Lâm Nguyệt Thanh.

Chạy tới thanh lâu chẳng hỏi cô nương nào xinh đẹp hoặc ai ca hát hay, lại hỏi đồ ăn ngon dở thế nào?

Lâm Nguyệt Thanh đương nhiên nhận ra ánh mắt đầy nghi hoặc của nữ tử. Nàng ung dung lấy từ trong lòng ra một thỏi bạc, thản nhiên ném qua.

“Tại hạ dọc đường mưa gió, gió bụi phong sương. Đến trước khi cổng thành đóng mới vào được nên giờ chỉ muốn tìm một chốn yên bình để ăn bữa cơm ngon, nghỉ ngơi một phen. Bởi vậy mới có câu hỏi này, cô nương chớ lấy làm lạ.”

“Không lạ, không lạ. Quan nhân, mời vào trong.” Cô nương áo hồng lập tức lấy lại vẻ nhiệt tình. Dù lòng có nghi hoặc thế nào thì khi nhìn thấy một lượng bạc như thế, mọi nghi ngờ cũng đều tan biến.

Lâm Nguyệt Thanh theo sau bước vào cửa, ánh mắt tò mò quan sát khắp nơi. Đây quả thật là “lịch sử bước ra đời thực”! Trước kia chỉ được xem qua phim ảnh hoặc đôi dòng miêu tả trong sử liệu, giờ được tận mắt chứng kiến khiến Lâm Nguyệt Thanh chỉ cảm thấy...

Nội dung trên phim ảnh quả thật đã tô điểm quá mức... Không thì sao cái thanh lâu này lại xám xịt như thế?

Các cô nương nhiều lắm cũng chỉ xem như thanh tú, thiết kế trong phòng như được chất đống bởi những thứ quý giá chứ chẳng hề đẹp mắt hay hài hòa. Tấm lụa màu sắc sặc sỡ treo lủng lẳng khắp nơi, miễn cưỡng tô điểm thêm chút màu sắc cho căn phòng xám xịt này. Nhưng sắc đỏ xanh hồng xen lẫn nhau, tạo nên một cảm giác thị giác khó chịu khiến người ta không dám nhìn lâu.

Lúc này một phụ nhân lắc lư bước tới, trong tay cầm quạt tròn bà trên đầu cài một bông hoa đỏ chót. Nhìn thấy bà ta, cô nương áo hồng lập tức niềm nở tiến lên cười nói: “Ma ma!”

“Chao ôi. Tiện Nhi, ngươi lại dẫn khách mới đến cho ma ma sao?”

“Đúng vậy. Ma ma, người xem...”

“Yên tâm, không thiếu phần của ngươi đâu.”

“Vậy thì tốt, ta đi trước đây nhé.”

“Cứ đi làm việc đi.”

Tiễn Tiện nhi rời đi, ma ma quay đầu lại nhìn Lâm Nguyệt Thanh cười nói: “Vị công tử này, thích loại cô nương nào? Ở đây của ta đủ cả. Không chỉ dịu dàng, nhã nhặn mà còn nhiệt tình. Hay kiểu người biết ca hát, múa giỏi hoặc những người cởi mở hơn có kỹ thuật không chê vào đâu được. Công tử có muốn thử không?”

Lâm Nguyệt Thanh nhếch môi cười, đáp lại: “Ma ma, ta là người từng trải nên đừng có thứ gì cũng quăng bừa qua đây. Nhìn xem, bản thiếu gia không thiếu bạc. Nếu hầu hạ ta thật tốt, không thiếu phần ngươi đâu.”

“Chao ôi, đương nhiên, đương nhiên rồi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️