Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 28:

Chương Trước Chương Tiếp

Đợi xác nhận tất cả phạm nhân trong các phòng đều đã bị mê man, Lâm Nguyệt Thanh đứng giữa sân. Nàng trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu cười thành tiếng.

“Người đàn ông này, ngay cả khi rời đi cũng tạo ra một màn lớn như vậy. Xem ra là có chuyện quan trọng cần làm...”

“Đã như vậy, ta cũng không thể phụ lòng hắn khi vô tình tạo điều kiện tốt thế này.”

Nàng liếc nhìn vào một góc tối, sau đó quay người rời khỏi dịch trạm.

Hành động mê hoặc mọi người trong dịch trạm của Phong Mộ Thừa rõ ràng là để thuận lợi xử lý việc của mình. Để đề phòng có người tỉnh lại hoặc bất ngờ xuất hiện, hắn đã giao vài hộ vệ ở lại canh gác.

Mấy hộ vệ đó nhìn thấy Lâm Nguyệt Thanh ung dung bước ra ngoài, ai nấy đều nhìn nhau khó xử.

“Làm sao đây? Cản hay không cản?”

“Ngươi dám cản à?”

“Sao lại không dám?”

“Đó chính là phu nhân của chúng ta.”

“Chủ tử chưa thừa nhận mà.”

“Tuy chủ tử tuy chưa thừa nhận nhưng ngày nào cũng vây quanh phu nhân, mắt không rời một khắc. Vậy mà ngươi bảo không giống hả?”

“...”

Không có ai bám theo, Lâm Nguyệt Thanh cảm thấy vô cùng thoải mái. Lúc này nàng đang tản bộ trên con phố vắng người, vừa đi vừa nghĩ xem nên tìm chỗ nào ăn uống để thưởng thức mỹ thực cổ đại.

Giờ này đã khuya, tửu lâu và quán rượu đều đóng cửa. Ngay cả khách điếm cũng không chắc có món ngon.

Đang mải suy nghĩ, nàng nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào.

Nhìn kỹ, nàng thấy một nhóm phụ nữ y phục diêm dúa với đủ màu sắc sặc sỡ. Đôi mắt Lâm Nguyệt Thanh lập tức sáng lên.

“Hà hà, nơi tốt. Đúng là nơi tốt...”

Nàng tìm một góc vắng vẻ, bước vào không gian linh tuyền của mình. Trước tiên nàng đến phòng tắm tự mang theo để tắm gội sạch sẽ, xong xuôi mới đến kho đồ trong không gian lấy ra một bộ trang phục nam giới mới tinh mà không rõ đã nhận được từ ai.

Khoác lên người chiếc áo lông chồn đen, chân nàng đi vài đôi tất dày mỏng khác nhau. Cuối cùng tìm được một đôi giày nam nhỏ nhất, bên trong còn lót thêm đế để tăng chiều cao.

Một thân y phục kia trông giống y như hài tử nhà địa chủ, đầu óc kém thông minh mà tiền lại nhiều. Vừa nhìn đã biết là con mồi dễ xơi...

Ừm, chính là hiệu quả này. Trông vô cùng hoàn mỹ!

Rời khỏi không gian, Lâm Nguyệt Thanh nhét một ít vàng bạc châu báu vào lòng. Nàng ung dung bước chân lớn tiến thẳng về phía thanh lâu.

Một cô nương mặc y phục màu hồng phấn, vừa nhìn thấy Lâm Nguyệt Thanh mà đôi mắt lập tức sáng rực lên. Nghĩ kỹ xem, ở Tấn Bắc Thành này đã bao lâu rồi chưa thấy một nam tử tuấn tú như vậy? Mùa hè còn có thể thấy vài thương nhân qua lại nhưng mùa đông thì khí hậu càng thêm lạnh lẽo, người đến đây lại ngày một hiếm hoi.

Các tỷ muội ở nơi này đã quá chán ngán mấy gương mặt quen thuộc đến mức không muốn nhìn nữa. Nay cuối cùng cũng xuất hiện một người mới mẻ, chẳng phải nên nhanh chóng giữ chặt lấy sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)