Vừa Mở Mắt Đã Bị Lưu Đày, Cao Lãnh Tướng Công Lừa Ta Sinh Con

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

Đây là lần đầu tiên hai người ở chung một phòng riêng, lòng hắn không khỏi nảy sinh chút vui sướng.

Hắn không biết cảm giác này có phải thích hay không. Chỉ biết chắc chắn là hắn không ghét, thậm chí còn có phần mong chờ những ngày tháng hai người chung sống trong tương lai.

Chẳng qua, không biết tiểu cô nương này nghĩ gì về hắn...

Nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, Phong Mộ Thừa thầm thở dài ngẩng đầu nhìn về phía kinh thành xa xăm.

Thân phận của hắn rất đặc biệt. Hiện nay triều đình đang rối ren, ngôi vị hoàng đế chưa thực sự vững vàng. Lần này bị lưu đày, thực chất là một âm mưu do hắn với hoàng đế cùng dàn dựng. Mục đích là để hắn đến Bắc Địa điều tra một số chuyện. Bằng không, sao có thể để tiểu cô nương này theo mình chịu khổ cả quãng đường.

Nhớ lại những gian nan trên hành trình, nhiều nam nhân còn cảm thấy khó bước, vậy mà nàng lại tựa như cá gặp nước. Trong điều kiện hạn chế, nàng luôn tìm cách cải thiện cuộc sống làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.

Đối mặt với sự khiêu khích của người khác, nàng không hề nao núng mà phản kích đanh thép. Tính cách kiên cường, lạc quan ấy không chỉ khiến Phong Mộ Thừa tâm phục mà còn làm lòng hắn xao động.

Trong đầu Phong Mộ Thừa không ngừng hiện lên những hành động của Lâm Nguyệt Thanh trong khoảng thời gian này, trái tim vốn đã yên bình bấy lâu lại bỗng dậy lên một chút nhiệt huyết...

Đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài thoảng qua một mùi khói nhàn nhạt. Phong Mộ Thừa lập tức thò tay vào lấy ra một viên dược hoàn màu đen bỏ vào miệng, nín thở vài lần. Sau đó hắn quay sang kiểm tra hơi thở của Lâm Nguyệt Thanh, thấy hô hấp đều đặn không có dấu hiệu bất thường.

Hắn cúi xuống, không kìm được mà nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nhẵn mịn của nàng một nụ hôn.

“Ngủ thật ngon, chờ ta trở về.”

Nói rồi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Công tử, đã đến giờ đi rồi.”

Phong Mộ Thừa không đáp ngay, chỉ nhẹ nhàng kéo lại chăn đắp cho Lâm Nguyệt Thanh rồi mới quay người rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, đôi mắt Lâm Nguyệt Thanh bỗng chốc mở to. Ánh nhìn trong trẻo, không hề buồn ngủ...

Nàng đã tỉnh dậy ngay khi ngửi thấy mùi giấy bị đốt mà Phong Mộ Thừa sử dụng. Dù ban ngày đã rất mệt mỏi, có điều thói quen cảnh giác luôn khiến nàng nhạy bén trước mọi bất thường. Tuy hôm nay có chút lơ là nhưng mùi khói lạ ngoài phòng vẫn khiến nàng nhận ra ngay điều khác lạ.

Lâm Nguyệt Thanh nhanh chóng hiểu được bên ngoài đang sử dụng khói mê, liền lập tức phòng bị. Nhờ vậy mà nàng không bị hôn mê như những người khác.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy khoác áo vào, mở cửa phòng lặng lẽ bước ra sân. Ở đó, những nha dịch đáng lẽ phải trực thì giờ đây đều đã ngã xuống đất bất tỉnh.

Lâm Nguyệt Thanh tiếp tục đi đến khu nhà thông thường dành cho những phạm nhân lớn tuổi. Không khí vẫn còn phảng phất chút mùi khói khiến nàng lo lắng rằng dù mình đã phòng bị, vẫn có khả năng bị ảnh hưởng. Để an toàn, nàng lấy từ không gian linh tuyền một ly nước giải độc uống vào.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️