Phong Dật Niên không quá để ý phải giao bao nhiêu bạc, dẫu sao hắn ta đã giấu riêng được một ít. Nhưng điều hắn ta thực sự quan tâm chính là chuyện không phải phụng dưỡng nữa, có thể phân gia.
Đâu phải dùng bạc của mình, cho dù không giao thì Từ Mỹ Dung cũng chẳng bao giờ đưa hắn ta. Thay vì vậy, chẳng bằng đổi lấy chút lợi ích còn hơn.
“Được thôi. Mẫu thân, ta đồng ý.”
Từ Mỹ Dung không thể tin nổi nhìn Phong Dật Niên, tiến lên trước đòi bạc: “Huynh... Huynh... Phong Dật Niên, huynh đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Không ngờ huynh lại để ta giao bạc!
Đây chính là căn cơ để hai đứa trẻ đứng vững trên đời đấy. Huynh không lo cho ta, chẳng lẽ ngay cả bọn trẻ cũng không màng sao?”
“Bọn trẻ là cháu ruột của mẫu thân, nào có chuyện mẫu thân để chúng chịu thiệt thòi? Được rồi, nàng đừng nhiều lời nữa. Mau giao bạc ra đây.”
“Ta không giao! Ta chỉ còn năm trăm lượng thôi. Nếu đưa hết, chúng ta biết làm thế nào?”
“Còn làm sao nữa? Chẳng phải đã có mẫu thân ở đây rồi à? Mẫu thân làm vậy là muốn tốt cho nàng, để nàng khỏi phải bận tâm nhiều. Có người quản gia giúp, nàng còn không hài lòng ư?”
Nhưng đây liệu có phải chuyện “quản gia” không? Bạc giữ trong tay mới thấy yên tâm, một khi giao ra... chẳng khác nào đem mạng sống của mình trao đi.
Chỉ có thể nói lão thái thái thực sự hiểu rõ người hài tử thứ hai của mình. Hắn ta không làm nên trò trống gì, lại tự cao tự đại. Trước đây bị lão thái thái quản thúc, hắn ta luôn nghĩ đến việc phân gia. Nay có cơ hội, làm sao hắn ta bỏ qua được?
“Đệ, muội cứ yên tâm. Đại ca và ta, nhất định sẽ không để cả hai chịu thiệt trong chuyện này.”
Tề Niệm Như ôm đứa trẻ lên tiếng khuyên nhủ. Từ Mỹ Dung muốn phản kháng nhưng thế cô lực mỏng, lại sợ chọc giận quan sai. Cuối cùng nàng ta chỉ có thể rưng rưng nước mắt lấy ra ba trăm lượng. Còn lại hai trăm lượng thì cắn răng, sống chết cũng không chịu giao.
Lão thái thái nhận bạc, không tiếp tục ép buộc thêm hai trăm lượng kia. Ánh mắt bà ta chuyển sang hai thị thiếp của Phong Dật Niên, trong mắt thoáng qua một tia toan tính. Sau đó bà ta nằm xuống giường, ôm chặt lấy ngân phiếu mà nhắm mắt lại.
Vì hôm nay lần đầu tiên thuê được một gian phòng riêng, Phong Mộ Thừa muốn để Lâm Nguyệt Thanh nghỉ ngơi thoải mái vào buổi tối. Hắn đặc biệt bỏ thêm chút bạc mua ít than cùng lò sưởi.
Sau bữa tối, hai người nhóm lò than. Chẳng bao lâu hơi ấm lan tỏa khắp phòng, xua đi cái lạnh buốt giá. Lâm Nguyệt Thanh cảm thấy buồn ngủ nên nằm xuống giường nghỉ trước.
Chờ đến khi Lâm Nguyệt Thanh ngủ say, Phong Mộ Thừa ngồi bên ánh lửa. Hắn lấy ra mảnh giấy từ trong ngực áo, đọc nhanh một lượt. Sau cùng hắn ném mảnh giấy vào lò than để lửa đốt sạch, rồi mới quay về giường lặng lẽ chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi, suy nghĩ của Phong Mộ Thừa bất giác chuyển sang cô nương đang nằm trên giường.