Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 98: Khoe cháu.

Chương Trước Chương Tiếp

Lôi Đình Yêu Sư cố nén đau nhức, quanh thân lóe ra lôi điện, toàn lực quét sạch độc thương trong cơ thể.

- Hô lạp...

Ở dưới huyền khí cùng máu huyết của Đỗ Thiếu Phủ phụ trợ áp chế, trên người hắn cơ hồ dấy lên Hỏa Viêm màu đen nhàn nhạt, cấp tốc tràn ra, hóa thành phù văn màu đen, nhưng lập tức bị phù văn màu vàng cùng lôi điện bao vây phá hủy.

Thời gian từ từ trôi qua, trong thạch thất phù văn dâng trào, lôi điện lóe ra, quang mang mãnh liệt...

Tịch dương lui về phía tây, trên quần sơn liên miên chỉ còn một đạo kim quang lấp lóe, làm sơn mạch uốn lượn trở nên càng thêm u ám.

Ánh nắng chiều bao phủ ngọn núi, làm nó có một loại cảm giác thâm thúy khó lường.

Một đại hán lẳng lặng đứng ở trên ngọn núi, mặc trường bào màu đen, ánh mắt nhìn phía trước thật lâu không động.

- Xuy...

Đột nhiên, không gian nổi lên chấn động, sau đó có năng lượng lập lòe, phù văn lóe ra, sau đó hóa thành một trung niên bạch y.

Theo hắn xuất hiện, một cổ khí tức kinh khủng thổi quét khắp cả sơn mạch.

- Gia tộc truyền đến tin tức nói như thế nào?

Trung niên hắc y không có giật mình, thậm chí ánh mắt không có chấn động một chút.

- Chúng ta nói tình huống đại khái ở bên này cho gia tộc, tộc truyền đến tin tức ý tứ là...

Trung niên bạch y đi tới bên người trung niên hắc y, hơi tạm dừng một chút, sau đó nói:

- Gia tộc có ý tứ, lúc trước một cái đã nháo cả tộc rung chuyển, hiện tại tiểu gia hỏa kia đã có thể tu luyện, thiên phú còn rất cao, vậy thì tốt nhất là bóp chết ở trong nôi, miễn cho thế cục thật vất vả bình tĩnh hết thảy lại bị ảnh hưởng, không thể để lại manh mối gì.

- Gia tộc rốt cục truyền ra tin tức, rốt cục có tin tức a.

Trung niên hắc y quay đầu, ánh mắt có ngoan lệ hiện ra, mang theo một loại kích động, trầm giọng nói:

- Mười năm, tận mười năm, chúng ta bởi vì đôi phu phụ kia, bị lưu đày ở địa phương hoang sơ cùng cốc này, nếu ở trong tộc, mười năm này chúng ta làm sao chỉ có chút tiến bộ như thế!

Trung niên bạch y nhìn trung niên hắc y nói:

- Bất quá gia tộc nói, dù sao chúng ta đã hứa hẹn qua, nên hết thảy phải làm thỏa đáng, nếu như để người tìm được dấu vết, vậy thì không tốt lắm, nếu có thể giải quyết thích đáng việc này, chúng ta cũng không cần ở lại nơi đây, có thể lập tức về gia tộc.

- Nếu chuyện này căn bản không phải chúng ta làm, thì sao có thể lưu lại nhược điểm cùng dấu vết gì.

Trung niên hắc y âm trầm nói, khuôn mặt cười lạnh, thân ảnh chợt lóe, nhất thời biến mất ở trên ngọn núi.

- Thật sự phải như vậy sao, như vậy thật sự là tốt nhất sao...

Trung niên bạch y thì thào nói, sau đó bàn chân điểm nhẹ, phù văn dâng trào, thân ảnh cũng lập tức biến mất không thấy.

Hoàng hôn khuất bóng rất nhanh, thái dương lọt vào sau núi.

Vì thế sơn cốc mang theo hàn ý dày đặc, sương mù màu trắng du đãng, trên bầu trời lưu lại tia nắng chiều cuối cùng cũng biến mất không thấy.

Mà bóng đen của ngọn núi thì càng ngày càng đậm, dần dần cùng bóng đêm hòa thành một thể...

Đỗ gia, dưới màn đêm, trong thư phòng, ánh mắt của Đỗ Chí Hùng nghi hoặc nói:

- Đại ca, Thiếu Phủ thật ở Diệp gia cứu trị Lôi Đình Yêu Sư sao, không phải Diệp gia gặp gỡ sự tình gì chứ, dù sao hiện tại có uy hiếp với Diệp gia, cũng chỉ có Đỗ gia ta.

- Diệp Bảo Lâm tự mình đến, cũng không có giấu diếm chúng ta thương thế của Lôi Đình Yêu Sư, nên hẳn là thật.

Đỗ Chấn Vũ nói.

- Vậy Thiếu Phủ thật có biện pháp trị liệu Lôi Đình Yêu Sư sao?

Đỗ Chí Hùng hỏi.

- Ta cũng không biết.

Đỗ Chấn Vũ lắc đầu, sau đó nói:

- Bất quá ta nguyện ý tin tưởng Thiếu Phủ, chúng ta luôn nhìn không thấu hài tử kia, luôn để chúng ta ngoài ý muốn nha.

- Tiểu gia hỏa này giống như còn mạnh hơn lão Tam năm đó.

Đỗ Chí Hùng hé miệng cười, sau đó nói:

- Tinh tặc hơn lão Tam, ngoan độc hơn lão Tam, còn biết che dấu hơn lão Tam.

- Ngươi đây là khoa trương cháu mình sao?

Đỗ Chấn Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Chí Hùng, thầm nghĩ, nào có khoa trương cháu mình như vậy.

- Đương nhiên là khoa trương, như vậy mới sẽ không chịu thiệt.

Đỗ Chí Hùng khẳng định mình là khen cháu, lấy kinh nghiệm của hắn đến xem, trong lòng tinh tặc, xuống tay ngoan lệ, làm người che dấu, đều sẽ không ăn thiệt thòi, người thành thật rất dễ dàng chịu thiệt, tỷ như hắn, hắn luôn cho rằng mình là một người thành thật, bất quá giống như tất cả người bên ngoài đều không cho rằng như vậy.

Đỗ Chấn Vũ không có nói nữa, chỉ là khóe miệng luôn ôm lấy ý cười, một lát sau, nói với Đỗ Chí Hùng:

- Lão Nhị, ngươi nói nha đầu Diệp gia kia thích hợp Thiếu Phủ, hay nha đầu Bạch gia thích hợp Thiếu Phủ hơn?

- Ta cũng không biết, đều không tệ a.

Đỗ Chí Hùng vò tóc, cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Đỗ Chấn Vũ nói:

- Lão đại, ngươi nói không bằng để Thiếu Phủ cưới hết về a?

- Chủ ý này không tệ, bất quá phải xem ý tứ của Thiếu Phủ đã, tiểu tử này đã sắp mười bảy rồi, cũng không nhỏ nữa.

Đỗ Chấn Vũ nói:

- Hiện tại lão Tam chỉ để ý uống rượu, nên việc này chúng ta phải lưu tâm một chút mới được.

- Tất nhiên, chúng ta không để ý thì ai để ý, có thời gian ta gọi tiểu tử kia tới hỏi một chút.

Đỗ Chí Hùng nghiêm túc nói.

..........

- Hắt xì!

Trong thạch thất Diệp gia, Đỗ Thiếu Phủ không biết vì sao, đột nhiên hắt xì một cái, cũng may mình có thể làm đã làm xong rồi.

Liên tục một ngày một đêm, lấy huyền khí phụ trợ Lôi Đình Yêu Sư loại trừ kịch độc của Viêm Độc Yêu Giao ở trong cơ thể, tiêu hao quá mức kinh người, cũng để Đỗ Thiếu Phủ không còn chút sức lực.

May mắn kịch độc của Viêm Độc Yêu Giao tồn trữ ở trong cơ thể Lôi Đình Yêu Sư mấy trăm năm đã bị loại trừ không sai biệt lắm.

- Xuy!

Trong thạch thất, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lôi Đình Yêu Sư bị lôi điện bao vây giống như lôi cầu, cảm giác hết thảy đều phát triển về chiều hướng tốt, trong lòng cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm.

Kịch độc của Viêm Độc Yêu Giao đã loại trừ không sai biệt lắm, kế tiếp liền không có quá nhiều quan hệ tới hắn, chỉ cần Lôi Đình Yêu Sư có thể thuận lợi kiên trì đến cuối cùng, sẽ lần nữa toả sáng sinh cơ.

Đến lúc đó sẽ tương đương với trọng sinh, dục hỏa trùng sinh!

- Tốt lắm, không còn sự tình gì của ngươi nữa, kế tiếp phải nhờ vào chính hắn.

Thanh âm của Chân Thanh Thuần vang lên ở bên tai Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, lau mồ hôi trên trán, một ngày một đêm tiêu hao, kém chút nhịn không được.

Ở ngoài đại điện, Diệp Tử Câm, Diệp Bảo Lâm, Diệp Quang khẩn trương chờ đợi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.

- Cha, ngươi nói Lôi Tổ có thể khôi phục không?

Diệp Tử Câm nhìn Diệp Bảo Lâm hỏi, ánh mắt lo lắng cùng chờ mong, tiếng lòng luôn buộc chặt.

- Hi vọng có thể.

Diệp Bảo Lâm đi qua đi lại, thần sắc ngưng trọng, cũng cực kỳ lo lắng.

- Ra rồi.

Diệp Quang cảm giác được chấn động, ánh mắt nhìn về phía cửa, thiếu niên áo tím kia đang từ từ đi ra.

- Thiếu Phủ, thế nào, thành công không?

Nhất thời, Diệp Quang, Diệp Bảo Lâm, Diệp Tử Câm đồng thời cất bước vây quanh qua, ba ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra ý cười, gật đầu nói:

- Lôi Đình Yêu Sư tiền bối đã không có gì trở ngại, bất quá các ngươi trước không nên đi quấy rầy, phỏng chừng còn cần một đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn lau đi phiền toái mà kịch độc của Viêm Độc Yêu Giao lưu lại.

Ba người Diệp Quang nghe vậy, khuôn mặt khẩn trương bắt đầu giãn ra, tiếng lòng buộc chặt nới lỏng, sau đó cực kỳ kinh hỉ.

- Thiếu Phủ, đa tạ, đa tạ.

Diệp Bảo Lâm kích động lôi kéo tay của Đỗ Thiếu Phủ, tràn đầy cảm kích, hắn thật không ngờ, thiếu niên trước mắt dĩ nhiên có thể trị liệu được Lôi Tổ.

- Thiếu Phủ, Diệp gia ta nợ ngươi một đại ân, ngươi muốn cái gì, Diệp gia ta có thể làm được, tuyệt không nói hai lời, cho dù muốn mạng của ta, cũng tuyệt đối không hai lời.

Diệp Quang nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cảm kích đến thân thể run run.

- Tiền bối nói quá lời, ta cũng thiếu Lôi Đình Yêu Sư tiền bối một phần ân tình, đây là ta nên làm.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, tuy lần này tính ra, kỳ thực Diệp gia cũng tính kế các đại gia tộc, bất quá cảm giác đối với Diệp gia quả thật không tệ, một gia tộc tri ân báo đáp, không ham di sản của Lôi Đình Yêu Sư, tuyệt đối sẽ không quá xấu.

- Cảm ơn.

Diệp Tử Câm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, môi khẽ nhếch, chỉ nói hai chữ cám ơn đơn giản, nhưng ánh mắt lại hàm chứa rất nhiều.

- Ta tiêu hao quá nhiều, nên về trước thổ nạp khôi phục, ngày khác lại đến bái phỏng.

Đỗ Thiếu Phủ cáo từ.

Sau khi về tới Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ liền trực tiếp đến phía sau núi Đỗ gia thổ nạp điều tức, phía sau núi trống trải càng thích hợp thổ nạp tu luyện hơn.

Mà sau khi Đỗ Thiếu Phủ vừa trở lại Đỗ gia, Diệp Bảo Lâm liền tự mình tới cửa đưa lên rất nhiều đan dược, còn có không ít võ kỹ, thậm chí công pháp.

Diệp gia ra tay kinh người, để sắc mặt của Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng cũng đại biến.

Diệp Bảo Lâm chỉ để lại một câu nói: Diệp gia thiếu Đỗ gia một đại ân, từ đây về sau, Diệp gia chính là minh hữu của Đỗ gia, bằng hữu vĩnh viễn, người động Đỗ gia, chính là động Diệp gia!

Diệp gia là minh hữu của Đỗ gia, mà không phải nói Đỗ gia là minh hữu của Diệp gia, ý tứ của lời này liền không bình thường.

Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng cũng đại khái minh bạch được kết quả, nhất định là Đỗ Thiếu Phủ thật sự trị liệu được Lôi Đình Yêu Sư, cho nên mới sẽ đối đãi như thế.

Thậm chí Diệp Bảo Lâm còn nói, muốn giao vị trí Thạch Thành thành chủ cho Đỗ Thiếu Phủ, nói rất nghiêm túc, không có ý tứ vui đùa chút nào.

Cái này để Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng hoảng sợ, mặc kệ như thế nào, việc này cũng cần hỏi ý kiến của Đỗ Thiếu Phủ mới được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️