Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 96: Độc thương.

Chương Trước Chương Tiếp

- Không sai, xem như hồi quang phản chiếu mà thôi, phỏng chừng không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, mấy ngày nay sẽ đại nạn tiến đến.

Chân Thanh Thuần nói.

- Ai...

Đỗ Thiếu Phủ than nhẹ, Lôi Đình Yêu Sư thủ hộ Thạch Thành mấy trăm năm, lúc đại nạn tiến đến, còn bày ra một cái bẫy, hoàn toàn quét sạch tai hoạ ngầm của Thạch Thành, cuối cùng cũng trốn không thoát đại nạn.

- Ngươi cảm thán cái gì, Lôi Đình Yêu Sư kia đại nạn tiến đến, lại nói tiếp đều là vì bị bệnh cũ liên lụy, nếu có thể chữa khỏi, tất nhiên có thể một lần nữa toả sáng sinh cơ, một khi nhất cổ tác khí đột phá, như vậy tiền đồ liền vô lượng.

Chân Thanh Thuần không cho là đúng nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ ngươi có thể chữa khỏi thương thế trên người Lôi Đình Yêu Sư tiền bối?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn chằm chằm Chân Thanh Thuần.

- Ngươi khẩn trương cái gì, xưng một Yêu thú tiền bối tiền bối, lúc trước sao không thấy tôn kính ta như vậy.

Chân Thanh Thuần bĩu môi, nghĩ tới lúc trước bị hỗn đản biến thái này dùng nước tiểu trấn tà, liền tức không chỗ đánh.

- Thanh Thuần ca, ngươi đã là đại ca của ta, cần gì nhỏ mọn như vậy, hiện tại ta là cực kỳ tôn kính ngài a.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời trên khuôn mặt treo đầy nụ cười, nhìn Chân Thanh Thuần nói:

- Ngươi nói a, có biện pháp gì có thể chữa khỏi thương thế trên người Lôi Đình Yêu Sư tiền bối hay không?

Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Lôi Đình Yêu Sư kia cùng ngươi không có quan hệ gì, ngươi gấp như vậy làm gì?

- Lời cũng không thể nói như thế a, ta ở trong Lôi Trì được qua ân huệ của Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, coi như báo ân đi.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ có chút chấn động, kỳ thực mình cũng không biết vì sao, có lẽ là ở thạch thất nhìn thấy Lôi Đình Yêu Sư, giống như gặp được một lão nhân vì Thạch Thành trả giá không ít, làm cho trái tim có chút xúc động, nếu có thể trợ giúp chiếu cố, cũng có thể để mình dễ chịu một ít.

- Nói như thế, ta ở trong Lôi Trì cũng được một chút chỗ tốt của hắn rồi.

Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt sáng quắc nói:

- Trên người Lôi Đình Yêu Sư có độc thương, còn không phải độc thương bình thường, bằng không cũng không thể làm nó thúc thủ vô sách, bởi vì độc thương kia, làm Lôi Đình Yêu Sư rơi vào kết cục hiện tại.

- Độc thương gì?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Hẳn là độc của Viêm Độc Yêu Giao, Viêm Độc Yêu Giao là một loại giao long, coi như là Yêu thú chi nhánh của Long tộc, bất quá so với Yêu thú Long tộc chân chính thì kém xa, bất quá huyết mạch rất mạnh.

Chân Thanh Thuần nói:

- Yêu thú có huyết mạch Long tộc, đều cực kì cường hãn.

- Làm sao ngươi biết được?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi.

Chân Thanh Thuần trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:

- Trong Lôi Trì có máu huyết của Lôi Đình Yêu Sư, ta từ trong đó chiếm được một ít chỗ tốt, nên mới biết tình huống của Lôi Đình Yêu Sư kia?

- Nói như vậy, muốn trị liệu độc thương trên người Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, chỉ có quét sạch độc của Viêm Độc Yêu Giao?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ ngưng lại.

Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ mang theo một chút cười nhạo nói:

- Ngươi cho rằng độc của Viêm Độc Yêu Giao là độc bình thường sao, Lôi Đình Yêu Sư kia huyết mạch không kém, độc bình thường căn bản vô dụng, nhưng độc trên người Viêm Độc Yêu Giao cực kì lợi hại, dù là một ít Dược Phù sư cao cấp cũng không có cách nào.

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, ánh mắt ngưng lại, nhưng lập tức nhìn về phía Chân Thanh Thuần nói:

- Thanh Thuần ca, nghe khẩu khí của ngươi, ngươi nhất định có biện pháp đúng không, đừng thừa nước đục thả câu nữa.

- Hắc hắc.

Chân Thanh Thuần cười hắc hắc, bất quá nụ cười thật làm cho người ta không dám khen tặng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Có biện pháp chính là ngươi, mà không phải ta?

- Ta làm sao có thể có biện pháp?

Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.

Chân Thanh Thuần trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái, một bộ lão thành nói:

- Ngươi đúng là thái điểu, biết còn quá ít, ngươi đừng quên, ngươi tu luyện là công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu, máu trong cơ thể cũng không khác Kim Sí Đại Bằng Điểu bao nhiêu.

- Này có quan hệ gì sao?

Đỗ Thiếu Phủ vẫn không có nghe minh bạch.

- Đừng chen ngang, nghe ta nói hết đã.

Chân Thanh Thuần không khách khí nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Ngươi cũng biết truyền thuyết lúc Viễn Cổ, Kim Sí Đại Bằng Điểu đều lấy Long làm thức ăn, tuy Kim Sí Đại Bằng Điểu hiện tại kém xa Kim Sí Đại Bằng Điểu Viễn Cổ, nhưng Viêm Độc Yêu Giao cũng xa xa không thể so sánh với Long tộc chân chính, nên ngươi hoàn toàn có thể áp chế Viêm Độc Yêu Giao.

Tạm dừng một chút, Chân Thanh Thuần nói tiếp:

- Nếu ta đoán không sai, chỉ cần ngươi dùng máu của ngươi coi là Linh Dược cho Lôi Đình Yêu Sư dùng, lại dùng huyền khí phụ trợ Lôi Đình Yêu Sư khu độc, ta tin tưởng không chỉ độc thương trên người Lôi Đình Yêu Sư có thể loại trừ, nói không chừng đến lúc đó còn có thể được không ít chỗ tốt, phải biết rằng máu trên người ngươi không khác Kim Sí Đại Bằng Điểu, đối với Yêu thú mà nói, kia đều là trọng bảo, dùng một ít, chỗ tốt to lớn không sao tưởng tượng.

- Như vậy cũng được sao?

Đỗ Thiếu Phủ cảm giác cực kỳ kinh ngạc.

- Có người đến, ta vào tháp trước.

Chân Thanh Thuần cảm giác được có người tới gần, nhất thời hóa thành năng lượng tiến vào trong tiểu tháp.

- Thiếu Phủ, ngươi có ở trong đó không?

Chân Thanh Thuần vừa tiến vào trong tiểu tháp, trong đình viện truyền đến thanh âm của Đỗ Chí Hùng.

- Nhị bá, sao ngài lại tới đây?

Đỗ Thiếu Phủ có chút ngoài ý muốn, mở cửa phòng bước nhanh tới đình viện, đúng là Nhị bá Đỗ Chí Hùng đến, còn cầm một vò rượu, hương thơm bốn phía. Trong đình viện, lão cha tửu quỷ vẫn say khướt nằm ở trên ghế mây, vò rượu ngon kia tự nhiên là mang cho lão cha tửu quỷ.

- Thế nào, khôi phục chưa, thương thế có trở ngại gì không?

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Chí Hùng khẩn trương hỏi, ánh mắt đánh giá Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận.

- Đã không có gì đáng ngại, việc nhỏ mà thôi.

Đỗ Thiếu Phủ cười, nhìn ra được thương thế trên người Nhị bá Đỗ Chí Hùng còn không có khôi phục, bất quá không có gì đáng ngại.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Đỗ Chí Hùng cười, sau đó như nhớ tới cái gì nói:

- Ta lại quên, nha đầu Diệp gia kia còn chờ ngươi a, bảo ngươi đi Diệp gia một chuyến có việc, Đại bá bảo ngươi đi qua nhìn xem.

- Ân.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn lão cha tửu quỷ nói:

- Cha, ta đi ra ngoài một chút, Nhị bá sẽ nói chuyện với ngài, uống ít rượu thôi.

Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ cất bước ly khai đình viện.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, Đỗ Chí Hùng mới thu hồi ánh mắt, đặt mông ngồi ở đối diện, nắm vò rượu còn đang ở trên bụng Đỗ Đình Hiên nói:

- Lão Tam, ngươi sinh một nhi tử giỏi a.

Đỗ Đình Hiên ngồi dậy, mũi tham lam ngửi ngửi nói:

- Rượu ngon.

- Lão Tam, ta nói chuyện với ngươi đó, ta cùng lão đại thương lượng qua, tính toán đưa Thiếu Phủ đi chủ tộc, lấy thiên phú của Thiếu Phủ, chỉ có ở trong chủ tộc mới có thể được bồi dưỡng tốt nhất, nếu ở lại Thạch Thành, chỉ biết hủy hắn.

Đỗ Chí Hùng nhìn Đỗ Đình Hiên nói.

Đỗ Đình Hiên ngẩng đầu, nhìn Đỗ Chí Hùng nói:

- Lão Nhị, ta nói rồi, chúng ta cùng chủ tộc vĩnh viễn không có quan hệ gì, vĩnh viễn!

Đỗ Chí Hùng nhìn Đỗ Đình Hiên, ánh mắt chấn động, do dự một chút, mới hỏi dò:

- Lão Nhị, ngươi có thể nói cho chúng ta biết, mười năm trước đến cùng đã xảy ra sự tình gì hay không, mười năm trước ngươi đột nhiên trở về, từ mười năm trước, chủ tộc cũng không liên hệ chúng ta, mà hiện tại ngươi cũng biến thành như vậy, không còn bộ dáng hăng hái như trước kia nữa.

- Đừng hỏi, như bây giờ rất tốt, đã rất tốt...

Đỗ Đình Hiên nói.

- Được rồi, ta không hỏi.

Đỗ Chí Hùng không có hỏi nhiều, những năm gần đây, hắn hỏi vô số lần, lúc này đây là lần lão Tam nói nhiều nhất.

- Lão Tam, uống ít rượu thôi, ta cùng lão đại đang chờ, chờ lão Tam lúc trước trở về.

Nói xong, Đỗ Chí Hùng đứng dậy ly khai đình viện.

Trên ghế mây, ánh mắt Đỗ Đình Hiên ngơ ngác nhìn phía trước, thật lâu sau, hơi vuốt tóc dài, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, mày kiếm mắt sao, sáng ngời thần kỳ, rất giống hai viên tinh thần trong đêm tối.

- Như vậy đã rất tốt, chúng ta rất tốt, Ngạo Đồng, nàng thì sao...

........

- Gặp qua Thiếu Phủ ca.

- Thiếu Phủ, thương thế của ngươi khỏi chưa?

-...

Đỗ Thiếu Phủ rời đình viện, dọc theo đường đi các tộc nhân Đỗ gia không ngừng ân cần thăm, cuối cùng đi tới chính sảnh gặp được Diệp Tử Câm.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc của vốn Diệp Tử Câm khẩn trương, lúc này mới thả lỏng một chút.

Từ trong miệng Diệp Tử Câm, Đỗ Thiếu Phủ biết được nguyên lai là Lôi Đình Yêu Sư muốn gặp mình, liền theo Diệp Tử Câm chạy tới Diệp gia.

Sau nửa canh giờ, hai người vội vàng cưỡi Yêu thú tọa kỵ đến Diệp gia, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Diệp Tử Câm ở bên người luôn cau mày, rốt cục nhịn không được hỏi:

- Diệp tiểu thư, không biết Lôi Đình Yêu Sư tiền bối muốn gặp ta, là vì chuyện gì?

Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Tử Câm chấn động, cố gắng nặn ra nụ cười nói:

- Ta cũng không biết, Lôi Tổ nói muốn gặp ngươi, ta liền đi Đỗ gia tìm ngươi.

- Chẳng lẽ Lôi Đình Yêu Sư tiền bối...

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ trầm xuống, nhíu mày, câu nói kế tiếp cũng không có nói ra, tin tưởng Diệp Tử Câm khẳng định nghe được.

Tựa hồ Diệp Tử Câm đối với Đỗ Thiếu Phủ có thể đoán ra tỏ vẻ ngoài ý muốn, nụ cười cũng biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn lại lo lắng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, do dự một chút, hàm răng khẽ mở nói:

- Ngươi đoán không sai, Lôi Tổ có khả năng không qua được.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, thần sắc biến hóa, nhất thời thúc giục Diệp Tử Câm nói:

- Mau mang ta đi, nhanh.

Diệp Tử Câm nghi hoặc, tựa hồ Đỗ Thiếu Phủ còn lo lắng Lôi Tổ hơn Diệp gia, nhưng bước chân cũng nghe theo nhanh hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️