Từng đạo lôi đình màu tím đánh vào thân thể vỡ vụn của Đỗ Thiếu Phủ, trái tim thả ra sinh cơ bất diệt, thân thể tứ phân ngũ liệt ở dưới lôi đình tôi luyện trở nên sống động hơn không ít.
- Xì xì xì!
Trong không gian hư vô hoàn toàn yên tĩnh, mất đi khái niệm về thời gian.
Đương nhiên, trong yên tĩnh này, không ngừng có lôi đình màu tím oanh kích xuống.
Lôi đình màu tím chiếu theo một loại quy luật cố định, đánh về phía thân thể vỡ vụn của Đỗ Thiếu Phủ, còn đang đánh về phía Nguyên Thần của Đỗ Thiếu Phủ.
Tuy lúc này Nguyên Thần của Đỗ Thiếu Phủ có Hoang Cổ Không Gian thả ra khí tức mênh mông bảo hộ, cũng có từng luồng Lôi điện tử kim xuyên qua xâm nhập vào trong Nguyên Thần, cuối cùng dung nhập Nguyên Thần.
Nếu lúc này có người nhìn thấy tình cảnh ấy, tất nhiên có thể cảm giác được, giờ khắc này hấp thu Lôi điện tử kim, trong Nguyên Thần của Đỗ Thiếu Phủ nhiều hơn một màu sắc tử kim, trở nên càng ngày càng ngưng thật cùng cường hãn.
Thời gian trôi qua, trong không gian hư vô, lôi đình tử sắc kia tựa hồ không có linh trí, lại tựa hồ như có một tia linh trí, giống như dựa theo một loại quỹ tích cùng tốc độ đặc biệt oanh ra từng tia lôi đình.
Cả không gian, cũng chỉ có từng đạo lôi minh vang vọng...
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ vỡ vụn, nhưng sau khi bể nát, ở trong lôi đình tôi luyện càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng trái tim phóng thích ra sinh cơ bất diệt, thân thể vỡ vụn của Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai ngưng tụ thành hình.
Gân cốt, kinh lạc, huyết mạch lần thứ hai khôi phục, thẳng đến bao trùm Nguyên Thần ngủ say vào, Hoang Cổ Không Gian mới giải tán.
Thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ giống như phá rồi lại lập, đang chờ đợi phá kén thành bướm!
Chỉ là hết thảy, bản thân của Đỗ Thiếu Phủ còn mơ hồ không biết, căn bản không biết mình chiếm được chỗ tốt to lớn bực nào.
Đêm, tinh thần sáng chói.
Núi non trùng điệp, khí tức cổ lão mênh mông.
Trên đỉnh núi, ánh trăng bao phủ, một thiếu nữ khoảng chừng 19 - 20 tuổi yên tĩnh đứng thẳng.
Mái tóc của thiếu nữ theo gió nhẹ nhàng quất vào mặt, váy xanh bao vây, eo thon nhỏ nhắn không đủ nắm, phác thảo một đường cong mạn diệu.
Đây là một thiếu nữ tuyệt mỹ, loại tuyệt mỹ này không chỉ là dung mạo, càng nhiều hơn là khí chất, là huyết mạch.
Lúc này có nàng cô gái tuyệt sắc đứng ở trước mặt, cũng sẽ lập tức ảm đạm phai mờ.
Thiếu nữ này đứng ở trên đỉnh núi, coi như yên tĩnh đứng thẳng, cũng giống như Trích Tiên hàng lâm, bất nhiễm khói lửa Nhân gian, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ nhếch, thì thào nói:
- Lấy 1 chọi 10, tên nhà ngươi thật uy phong, thế nhưng sợ là gia tộc kia cũng sẽ biết được, nói không chừng sẽ đưa tới không ít phiền phức.
Thất Dạ Hi lông mày cong cong, nhìn tinh không, đôi mắt linh huy chuyển động, hai mắt tinh nghịch, mang một chút lo lắng.
- Không lão, giúp ta lưu ý gia tộc kia một chút.
Bỗng dưng, Thất Dạ Hi quay đầu lại nhìn về phía trời đêm, hai mắt tinh nghịch lộ ra một loại uy nghiêm.
- Tiểu thư, chuyện của ngoại giới, chúng ta không thể nhúng tay, nếu không, sợ là Tộc trưởng cùng các Trưởng lão lại sẽ rầy ngươi.
Trong trời đêm, có thanh âm một lão giả truyền ra.
- Chuyện của ngoại giới, gia tộc bọn họ cũng không thể nhúng tay.
Ánh mắt của Thất Dạ Hi hơi trầm xuống, càng uy nghiêm, hai mắt ở trong màn đêm phóng ra quang hoa tinh thần, nói:
- Chỉ là bây giờ tên kia là ta cứu sống, nếu ai dám động hắn, ta cũng không đáp ứng.
Màn đêm trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm lão giả lần thứ hai truyền đến:
- Tiểu thư, không phải ngươi thích tiểu tử kia chứ?
- Không lão, ngươi nói cái gì đó?
Thất Dạ Hi nhất thời trợn trừng mắt, dậm chân, hai gò má ửng đỏ, như ẩn như hiện.
- Tiểu thư, ta là hảo tâm nhắc nhở, tiểu tử kia có chút bản sự, bất quá hắn và ngươi có cách biệt một trời.
Lão giả tiếp tục nói.
- Không lão, lẽ nào ngươi nghĩ thiên phú của hắn còn chưa đủ?
Thất Dạ Hi cau mày.
- Tiểu thư, ta chẳng qua là cảm thấy sẽ hại hắn, trong tộc sẽ không đồng ý.
Lão giả than nhẹ, sau đó nói:
- Ta ngược lại thấy tiểu tử kia không tệ, thiên phú coi như ở trong tộc cùng thế hệ, hắn cũng có thể tiến nhập trước 80, có lẽ có thể tiến nhập trước 60.
- Không lão, ngươi nghĩ nhiều, ta mới sẽ không thích tên kia.
Dưới bầu trời sao, gió đêm kéo tới, váy dài của Thất Dạ Hi phất phới, giống như Trích Tiên đứng dưới ánh trăng, sau đó hàm răng cắn khóe môi, trong mắt tinh nghịch lộ ra một tia ánh mắt khác thường khó mà phát giác, thì thào nói:
- Nếu như ta thật ưa thích một người, ai cũng ngăn không được ta, những lão đầu kia cũng không được.
Núi non trùng điệp, xanh biếc u u, màn đêm bao phủ, ánh trăng treo không.
Trên đỉnh núi, khí tức cổ lão mênh mông, một gốc cổ thụ như một cây dù to lớn che đậy bầu trời đêm.
Một nữ tử ước chừng 20 tuổi, mặc váy bó sát người, hơi ngửa mặt nhìn tinh không.
Trên mặt nữ tử tinh xảo giống như Tinh Linh, mày như thúy vũ, da tuyết trắng, tóc đen búi ở sau ót.
- Ngươi vẫn khỏe chứ...
Nữ tử Tinh Linh thì thào nói, tư thái cao gầy mạn diệu, phác thảo độ cong mạn diệu.
Nếu giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra, đây chính là Đông Ly Thanh Thanh trong đầu thường xuyên xuất hiện, chỉ là mấy năm nay, tư thái càng mạn diệu xinh đẹp.
- Xùy!
Không gian hiện lên ba động, một bà lão 50 tuổi xuất hiện ở phía sau Đông Ly Thanh Thanh.
Bóng lưng bà lão hơi cong, tóc dài búi cao, khuôn mặt thoạt nhìn có chút lão thái.
- Sư phụ.
Đông Ly Thanh Thanh quay đầu lại, cả người lộ ra linh khí nhàn nhạt.
- Nha đầu ngươi còn đứng đó làm gì, thời gian không nhiều lắm, ngươi phải mau chóng đột phá tầng kia.
Bà lão nhìn Đông Ly Thanh Thanh, thân thể hơi cong, đột nhiên hai mắt sững sờ, lộ ra sắc mặt vui mừng, có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi dĩ nhiên đột phá?
- Ân, đệ tử đã đột phá tầng kia.
Đông Ly Thanh Thanh gật đầu, trên khuôn mặt tinh xảo giống như Tinh Linh lộ ra chút vui vẻ.
- Tuy đã đột phá tầng kia, nhưng còn chưa đủ, những gia tộc kia, không ít người đã sớm đột phá.
Bà lão nhìn bầu trời đêm, ánh mắt không minh, sau đó nhìn Đông Ly Thanh Thanh, nói:
- Thiên phú của ngươi, sẽ không kém những gia hỏa kia, chỉ là tài nguyên tu luyện của ngươi không như bọn họ, vi sư để ngươi một mực ở ngoại giới tôi luyện, chính là hi vọng về tâm cảnh cùng ý chí, ngươi có thể mạnh hơn bọn họ, bù đắp tài nguyên tu luyện thua kém.
- Đa tạ sư phụ dụng tâm lương khổ.
Đông Ly Thanh Thanh hành lễ, biết tuy sư phụ nghiêm khắc, nhưng vẫn dụng tâm vì nàng, trên đời này bây giờ người tốt nhất với nàng, thậm chí có thể vì nàng bỏ qua tính mệnh, còn có tên kia, nguyện ý vì nàng liều mình
- Thời gian không sai biệt lắm, ngươi đã đột phá tầng kia, đồ vật mà gia tộc ngươi để lại cho ngươi, cũng nên để ngươi thu hồi.
Bà lão nói, ánh mắt nhìn như nghiêm nghị có chút ba động.
Nàng làm sao không đau lòng, một gia tộc huyết cừu, rơi vào trên thân thể mảnh khảnh này, mấy năm nay nàng ngựa không ngừng vó tôi luyện, mang theo gánh nặng này, nàng làm sư phó nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Trong không gian quỷ dị, lôi đình màu tím dựa theo một loại quy luật huyền ảo kéo dài hạ xuống.
- Ta không thể chết, ai cũng không thể để ta chết...
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ khôi phục ý thức, Nguyên Thần lớn tiếng la lên, sau đó thức tỉnh.
- Ta đây là chết rồi, hay không có sự tình?
Sau khi thức tỉnh, Đỗ Thiếu Phủ nhớ lại ký ức sau cùng, bản thân cuối cùng bị lôi đình màu tím đánh, thân thể tứ phân ngũ liệt, huyết vũ vung vãi...
Đỗ Thiếu Phủ phóng thích Nguyên Thần theo dõi.
Sau một lát, Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn kinh ngạc, bản thân dĩ nhiên còn chưa chết, thân thể đã khôi phục hoàn hảo vô khuyết.
Tử Kim Thiên Khuyết, Càn Khôn Đại, Đại Bằng Kim Sí, Hoang Cổ Không Gian tán rơi ở một bên.
Thân thể của mình nguyên bản hẳn đã bể nát, lúc này tựa hồ trở nên càng ngày càng mạnh, ngay cả Lôi Đình Võ Mạch trong cơ thể cũng càng mạnh.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, tùy ý lôi đình đánh xuống, nhận thấy được hết thảy trong không gian này, trong lòng trầm ngâm:
- Lẽ nào, đây chính là đại cơ duyên, đây mới thực là Thần Lôi Đoán Thể!
- Cơ duyên, này là đại cơ duyên.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, này không phải là đại cơ duyên mình muốn tìm sao, ở trong lôi đình màu tím, nhục thể của mình còn đang càng ngày càng mạnh, ngay cả Nguyên Thần cũng trở nên càng ngưng thật.
- Cường giả, ta muốn trở thành cường giả.
Chỗ sâu trong đáy lòng Đỗ Thiếu Phủ, tràn ra một cỗ kiên nghị cùng chấp niệm, đây không phải nguy cơ, này là đại cơ duyên, có lẽ bởi vì bản thân khiêu chiến hình thức Chí Tôn, mới có thể lấy được đại cơ duyên trong Thần Lôi Đỉnh.
Thời khắc này bản thân tất nhiên phải bắt được đại cơ duyên này, tăng cường thực lực, giống như bản thân vẫn đi lên con đường cường giả.
Còn muốn đi gặp mẫu thân, còn phải đi tìm muội muội Thiếu Cảnh, lão cha Tửu Quỷ tung tích không rõ, Thiên Vũ Học Viện còn không có trùng kiến, chỉ có trở thành cường giả chân chính, mới có thể hoàn thành hết thảy!
- Nhất định phải trở thành cường giả!
Đỗ Thiếu Phủ quật cường trầm ngâm, tuy không biết lôi đình này lúc nào mới đình chỉ, nhưng bản thân tựa hồ đã có thể hấp thu lôi đình trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Trong cơ thể cốt cách trái tim, huyết mạch huyết quản, làn da… thời khắc này cũng lần nữa từ trong ra ngoài tăng cường một lần, biến hóa này đều là bởi vì lôi đình màu tím.
- Hấp thu Thần Lôi, tiếp tục tăng cường.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, bắt đầu chủ động hấp thu lôi đình màu tím rèn luyện bản thân.
Thời khắc này, nếu chủ nhân đời trước của Thần Lôi Đỉnh ở đây, tất nhiên sẽ phát điên.
Nhớ lúc đầu hắn ở trong lôi đình màu tím phá rồi lại lập, thành tựu thân thể bất diệt, cũng dùng ước chừng hai năm thời gian.
Nhưng bây giờ Đỗ Thiếu Phủ chỉ một tháng, cũng đã mơ hồ hoàn thành rồi.