- Giống như cường hoành hơn không ít a, Võ Kỹ kia càng bá đạo bất phàm!
Cửu Trọng Linh, Vô Danh… giật nảy mình.
Thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng là cường hoành hơn không ít, dĩ nhiên có thể trực tiếp chống đỡ Đông Ly Xích Hoàng, Võ Kỹ kia càng bá đạo đáng sợ.
- Lại có thể ngăn cản Tịnh Thế Ấn của ta?
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt của Đông Ly Xích Hoàng lần thứ hai âm trầm.
Đến thời khắc này, Đông Ly Xích Hoàng cảm thấy có chút vướng tay, tu vi của Đỗ Thiếu Phủ kia thật sự chỉ là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, nhưng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, uy áp dọa người.
Hơn nữa Đỗ Thiếu Phủ có lực lượng thân thể đáng sợ trợ giúp, mặc dù là hắn bây giờ muốn tiêu diệt, cũng có chút phiền phức rồi.
Đông Ly Xích Hoàng càng không yên tâm, rõ ràng vừa rồi tiểu tử kia đã mất sinh cơ, nháy mắt có thể khôi phục, thậm chí càng ngày càng mạnh, này không thể tưởng tượng nổi, quá khiến người ta sợ hãi.
Đỗ Thiếu Phủ này, niên kỷ còn nhỏ hơn hắn, càng không có tâm cảnh kiếp trước như hắn tương trợ, nhưng cực kỳ kinh khủng.
Nếu để cho đối phương tiếp tục tu luyện, sợ là không bao lâu nữa, liền có thể trở thành đại họa tâm phúc của Đại Luân Giáo, thậm chí đến lúc đó, cũng sẽ không ở dưới hắn rồi.
Nghĩ vậy, gương mặt của Đông Ly Xích Hoàng run rẩy một cái, trong lòng sinh ra sát ý nồng nặc.
Đặc biệt là lúc trước Trình Thắng Nam la lên một tiếng, hắn càng muốn tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ này.
Sắc mặt âm trầm, thánh quang rực rỡ, Đông Ly Xích Hoàng bắt đầu vận dụng Võ Mạch, phù văn chói mắt lan tràn ra, cuối cùng dây dưa, một cỗ khí tức đáng sợ ầm ầm giáng lâm xuống.
- Ầm!
Ở dưới khí tức đáng sợ này, hư không sôi trào, thôn phệ quang mang, để hư không run run, giống như có hạo kiếp hàng lâm.
Chỉ có Đông Ly Xích Hoàng bước lên hư không, quang mang rạng rỡ, như Thần Linh hàng lâm, khí tức càn quét bốn phía.
- Luân Hồi Võ Mạch, lại một thiên tư Nhân Tôn!
Thiên kiêu ở bốn phía con mắt run rẩy, thời khắc này Võ Mạch của Đông Ly Xích Hoàng tràn ra khí tức, đã đến tình trạng khiến người ta phủ phục.
- Kết thúc đi, nên kết thúc!
Đông Ly Xích Hoàng quát, dẫn động Luân Hồi Võ Mạch, phất tay, từng phù văn rực rỡ phô thiên, Thần uy chấn thế, càn quét tới Đỗ Thiếu Phủ.
Khí tức đáng sợ kia muốn đưa Đỗ Thiếu Phủ vào Luân Hồi, diệt sát ở trong Luân Hồi.
- Tựa hồ Võ Mạch không tầm thường nha!
Đỗ Thiếu Phủ nhướng mày, ngay lúc lực lượng Luân Hồi cuốn tới, một cỗ phù văn lan tràn, hóa thành Quang Võng trực tiếp bao trùm quanh người.
- Ầm!
Chỉ nháy mắt, một cỗ uy áp làm cho vô số người ở dưới Dẫn Lôi Đài run rẩy, nhịn không được muốn phủ phục.
Để người ta giống như đối mặt Vương giả không thể phản kháng, một cỗ khí tức hình sát bá đạo nhộn nhạo trời cao.
- Khí tức thật đáng sợ...
Lúc này, đám người Cửu Trọng Linh cũng kinh biến.
- Ầm ầm...
Dưới hư không, Lôi Vân chiếm giữ, có tiếng sấm ầm ầm vang vọng, có lôi điện tử sắc tàn phá bừa bãi.
Một cỗ khí tức khiến Linh Hồn người ta hoảng sợ, bỗng dưng nhộn nhạo lan tràn, còn đang lan tràn về phương xa, làm cho hết thảy sinh linh sợ hãi...
- A...
Đồng thời, trong chúng đệ tử Cổ Thiên Tông, Đỗ Vũ cùng Đỗ Tuyết kêu thảm một tiếng, huyết dịch trong cơ thể bọn họ sôi trào, lục phủ ngũ tạng, gân cốt cốt tủy, như có cái gì đang thức tỉnh, muốn dâng lên.
- Xì xì xì...
Lúc này đệ tử Đỗ gia như Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn đều nhìn trên không, con mắt run rẩy, thân thể lan tràn Lôi quang, lấy Lôi quang trên người Đỗ Vân Long cùng Đỗ Tiểu Mạn nồng nặc nhất.
Tiếng sấm vang vọng, cả hư không đang run rẩy.
Uy áp hình sát kinh người đến cực hạn, lôi điện tử sắc như hóa thành vô số Linh Xà xuyên toa không gian, khiến người ta rợn cả tóc gáy, trong lòng sinh ra hàn ý!
Luân Hồi Võ Mạch của Đông Ly Xích Hoàng ở dưới khí tức lôi đình, thời khắc này căn bản không có cách tới gần.
Đỗ Thiếu Phủ rốt cục vận dụng Lôi Đình Võ Mạch, đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Thiếu Phủ vận dụng Lôi Đình Võ Mạch.
Trước đây Đỗ Thiếu Phủ vận dụng, đều là Lôi Điện Chi Lực mà thôi, còn không có chân chính vận dụng Lôi Đình Võ Mạch.
- Đó là Võ Mạch của Đỗ Thiếu Phủ?
Dưới Dẫn Lôi Đài, các thiên kiêu con mắt run rẩy.
Thời khắc này trên người Đỗ Thiếu Phủ, khí tức Võ Mạch kia thật là quá đáng sợ, hoàn toàn không dưới Luân Hồi Võ Mạch của Đông Ly Xích Hoàng.
Lúc này mặc cho ai cũng có thể cảm giác được, Võ Mạch của Đông Ly Xích Hoàng, ở trước mặt Võ Mạch của Đỗ Thiếu Phủ, cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Chỉ là Đông Ly Xích Hoàng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, dựa vào không ít thủ đoạn thần bí có liên quan tới Luân Hồi Bí Pháp, vẫn còn có thể đối kháng.
- Này là loại Võ Mạch nào?
Hai mắt kinh hãi, thời khắc này Đông Ly Xích Hoàng chân chính chấn kinh.
Lúc này Đông Ly Xích Hoàng có khả năng rõ ràng cảm giác được nhất, uy áp Võ Mạch đáng sợ của Đỗ Thiếu Phủ, giống như Võ Mạch Chí Tôn, khiến Võ Mạch của hắn kiêng kỵ không dám lên trước.
- Đỗ Thiếu Phủ này thật đáng sợ, hôm nay nhất định phải diệt sát, bằng không thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng!
Sát ý kéo lên, thời khắc này sát ý trong lòng Đông Ly Xích Hoàng đã tới đỉnh phong, hôm nay không diệt người này, một khi đi ra cổ địa, chính là hổ về núi rừng, rồng vào biển rộng.
Đến lúc đó muốn trừ người này, sợ là sẽ càng khó khăn, cường giả Cổ Thiên Tông, Thất Tinh Điện tất nhiên sẽ toàn lực bảo vệ.
Tâm niệm đến đây, Đông Ly Xích Hoàng toàn lực làm, thi triển các loại thủ đoạn Thần Thông, uy năng kéo lên, muốn toàn lực diệt sát Đỗ Thiếu Phủ.
Chỉ là thời khắc này, Đỗ Thiếu Phủ vận dụng Lôi Đình Võ Mạch chân chính, giống như Võ Mạch Chí Tôn.
Lôi Đình Võ Mạch của Đỗ Thiếu Phủ, khí tức hình sát bá đạo quét ngang hết thảy, vô luận Đông Ly Xích Hoàng vận dụng Thần Thông thủ đoạn nào, đều không thể tới gần.
Bất quá thời khắc này tu vi của Đỗ Thiếu Phủ như bị áp chế, cũng không thể chân chính làm gì Đông Ly Xích Hoàng.
- Xì xì xì...
Lôi điện tử sắc xuyên qua, nhất thời hư không không ngừng run run.
Lôi điện tử sắc tàn phá bừa bãi, như kíp nổ vô số bom đạn, lực lượng hủy diệt phóng lên trời, lôi minh trầm thấp vang vọng ở vùng thế giới này.
Lôi điện tử sắc ba động, thời khắc này giống như trong lúc mơ hồ có thể cùng lôi điện tử sắc của Thần Lôi Đỉnh tương liên.
- Ào ào...
Lôi điện tử sắc ba động, đồng thời hội tụ về phía Thần Lôi đài thứ nhất.
Lôi điện tử sắc hội tụ càng ngày càng nồng đậm, quang mang tất nhiên là càng ngày càng rực rỡ.
- Xì xì xì...
Hai loại Võ Mạch giằng co giao phong, khí tức đáng sợ nhộn nhạo.
Hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ như Lôi Hải hiện lên sóng lớn, toàn thân lấp lóe Lôi Điện, khí tức khủng bố đến mức tận cùng, khiến người ta chấn động.
Quanh người Đông Ly Xích Hoàng bao quanh thánh quang, các loại đại thủ đoạn xuất hiện, rực rỡ diệu thế, thiên tư ngạo nghễ trời cao.
Võ Mạch của hai người giao thủ, thiên kiêu cùng thế hệ ở bốn phía hầu như muốn quỳ mọp xuống, Võ Mạch uy áp tới từ Thiên Địa, khiến người ta nhịn không được muốn dập đầu phủ phục.
- Võ Mạch kia quá mạnh mẽ, Đỗ Thiếu Phủ rốt cuộc là loại Võ Mạch nào, còn mạnh hơn Võ Mạch của Đông Ly Xích Hoàng, lẽ nào vượt ra khỏi Nhân Tôn sao?
Một thiên kiêu tán tu hoảng sợ kinh hãi, cực kỳ run rẩy.
- Hội trưởng cường hãn, nếu như cùng tu vi, sợ là sớm đã miểu sát Đông Ly Xích Hoàng kia!
Ánh mắt Đoạt Sát run rẩy, hưng phấn đến nhiệt huyết sôi trào.
- Hai tên đáng sợ, đều khủng bố a!
Bốn phía kinh hãi, hai người kia giao thủ khiến người ta run rẩy tan vỡ, Linh Hồn rùng mình.
- Đỗ Thiếu Phủ tựa hồ vẫn hơi kém, bởi vì tu vi chênh lệch một chút.
Giằng co hồi lâu, có người nhìn ra, Đỗ Thiếu Phủ bị áp chế, huyền khí trong cơ thể không thể chống nổi tiêu hao, bởi vì tu vi hơi kém.
- Ta xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu, thủy chung cũng chỉ là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh mà thôi!
Đông Ly Xích Hoàng quát lạnh, dứt khoát dựa vào ưu thế tu vi, muốn ép khô Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhất cử diệt sát.
Trên hư không, tia chớp màu tím quanh quẩn, Đỗ Thiếu Phủ tóc đen rối tung, hai mắt Lôi quang không dứt, có một loại uy nghiêm khó nói nên lời, như một tiểu Thiên Thần, có thể hình phạt thiên hạ thương sinh, hình sát thế gian vạn vật!
- Ta đích xác không kiên trì được bao lâu.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đông Ly Xích Hoàng, sau đó ngẩng đầu nhìn lôi điện tử sắc hội tụ dẫn dắt đến, cảm giác Lôi Điện Võ Mạch trên người mình trong vô hình có thể cùng lôi điện tử sắc rực rỡ kia tương liên.
Đỗ Thiếu Phủ vui vẻ, lạnh nhạt nói:
- Bất quá, ở chỗ này, ta có thể đột phá, ngươi lại không thể!
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ phất tay run lên, mở miệng hút lấy lôi điện tử kim, một cỗ hấp lực to lớn lan tràn ra, phóng lên trời.
- Ầm ầm!
Lôi điện tử kim ở trên hư không vốn bị dẫn dắt, lúc này bị Đỗ Thiếu Phủ mở miệng hút, ngay lập tức nổi lên ba động kịch liệt, hóa thành mảng lớn lôi đình màu tím kinh khủng xung kích ra, lôi minh ầm ầm, mảng lớn lôi đình bắt đầu từ giữa không trung hàng lâm.
- Xì xì xì...
Lôi đình màu tím như vô số bom đạn, mang lực lượng hủy diệt hạ xuống, sau đó trực tiếp rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Lôi đình màu tím đủ để hủy diệt hết thảy rơi vào trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, sau đó tiêu thất, cuối cùng đều bị thân thể hấp thu.
Thậm chí lúc này thân thể của Đỗ Thiếu Phủ, giống như cái động không đáy liên tục không ngừng hấp thu lôi đình.
Thời khắc này, Lôi Đình Võ Mạch của Đỗ Thiếu Phủ phun trào bao trùm toàn thân, khí tức tráng lệ thê lương lan tràn, quanh người có Lôi Điện hừng hực, giống như thái dương bốc lên, tham lam hấp thu lôi đình màu tím.
Hấp thu từng cỗ năng lượng lôi đình đáng sợ, khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu liên tiếp kéo lên.
Trong lôi đình màu tím, ẩn chứa năng lượng mạnh đến đáng sợ.
Lúc này, lôi đình tử sắc kia giống như vì chuẩn bị cho Đỗ Thiếu Phủ, lực lượng lôi đình đáng sợ chui vào trong cơ thể, làm cho khí tức trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ leo lên, giống như ngồi hỏa tiễn tăng vọt.
Kéo lên, nhanh chóng kéo lên!
- Ầm ầm...
Trên không sấm vang chớp giật, Đỗ Thiếu Phủ trôi nổi giữa không trung, toàn thân bao quanh lôi đình, trên người có khí tức Chí Tôn lan tràn, muốn ép lên Thiên Địa!
Lúc trước Đỗ Thiếu Phủ sớm nếm thử hấp thu lôi điện tử sắc, lúc này thấy hư không bốn phía hội tụ lôi điện, lại bị áp chế, liền không chút do dự lựa chọn trực tiếp thôn phệ hấp thu.
Thời khắc này, tựa hồ bởi vì Lôi Đình Võ Mạch tác dụng, dưới Dẫn Lôi Đài, Đỗ gia Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, cùng với Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết… từng cái một bị hạ xuống lôi đình màu tím.
Toàn thân Đỗ Vân Long có Lôi quang quanh quẩn, khí tức kéo lên, để thiên kiêu ở bốn phía run sợ, trợn mắt hốc mồm.
- Tại sao có thể như vậy!
Đông Ly Xích Hoàng cảm thấy khí tức của Đỗ Thiếu Phủ leo lên, sắc mặt đại biến, tình huống này kéo dài như thế, đối với hắn tuyệt đối là bất lợi.
Đông Ly Xích Hoàng muốn ngăn cản, nhưng phát hiện thời khắc này hắn căn bản không có cách ngăn cản đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ điên cuồng thôn phệ Lôi Điện kéo lên.
- Chẳng lẽ là thôn phệ Thần Lôi ở trong đó đột phá?
Thời khắc này bên ngoài Thời Không Phù Trận, hàng tỉ vạn ánh mắt không khỏi rùng mình.
Thần Lôi Sơn Mạch, Trường Đảo đạo sĩ cũng không cười nổi nữa.
Trên đỉnh núi thứ sáu, lúc này Cổ Thanh Dương trưởng lão lại tươi cười.
- Chuyển cơ, xuất hiện đại chuyển cơ, thiên hữu Thất Tinh Điện ta!
Trên đỉnh núi thứ mười, Vân Báo Trưởng lão, Diệu Tinh Trưởng lão, Duẫn Tầm Lãng Trưởng lão… từng cái kích động thân thể rung rẩy, ánh mắt đỏ hồng.
Khí tức của Đỗ Thiếu Phủ kéo lên, như đến một điểm tới hạn nào đó, bắt đầu chậm chạp.
Bất quá tốc độ này chậm rãi xuống, khí tức leo lên lại hùng hồn hơn không ít.
Như đang tích lũy lực lượng, cho nên đè nén, vận sức chờ phát động.
Lúc này, trong hư không bốn phía, lôi điện tử sắc hội tụ dẫn dắt đến, cũng bị Đỗ Thiếu Phủ thôn phệ không sai biệt lắm.
Chỉ có lôi điện tử sắc ở bốn phía Thần Lôi Đỉnh không thể phá vỡ, không thể lay động, Đỗ Thiếu Phủ mới không thể dẫn dắt hấp thu thôn phệ.
Như vậy không đến bao lâu, hai con ngươi của Đỗ Thiếu Phủ sáng chói, như hai thái dương chiếu rọi trời cao.
- Xùy xùy!
Ánh mắt như lôi đình thực chất hóa, từ trong hai con ngươi phóng lên trời, cuối cùng kích xạ vào trong Thần Lôi đỉnh.
Chỉ nháy mắt, khí tức trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ giống như núi lửa phun trào.
- Ầm ầm!
Bốn phía Đoán Thể Thần Lôi đài thứ nhất, vô số lôi đình tạc nổ, tiếng vang không dứt, khí tức hủy diệt.
Lôi đình màu tím tàn phá bừa bãi, như có vô số bom đạn tạc nổ, chấn màng tai mọi người đau đớn, đầu óc mê muội, run sợ!
Sau đó, hư không yên tĩnh, khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ bước lên một độ cao mới.
- Vũ Hoàng cảnh viên mãn!
Cửu Trọng Linh, Vô Danh, Giang Nhược Lâm, An Lăng Quân, Trình Thắng Nam, Tư Mã Mộc Hàm, Chu Tuyết… đồng thời ngẩng đầu, con mắt run rẩy, nhịn không được chấn kinh.
Thời khắc này thanh niên đáng sợ kia, dĩ nhiên ở dưới ánh mắt của mọi người, lấy phương thức bá đạo cường hãn, trực tiếp từ Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đột phá đến Vũ Hoàng cảnh viên mãn.
Mà hết thảy, cho dù bọn họ thiên tư tốt, bình thường tu luyện cũng cần mấy năm thời gian, còn phải xem cơ duyên.
Mà bây giờ thanh niên áo tím kia, đã đơn giản đột phá.
Vô số thiên kiêu chấn kinh, sau đó từng cái bị đả kích có chút ủ rũ, đây quả thực là để cho bọn họ không thể sống rồi.
- Người này quá mức đáng sợ, coi như hôm nay trả giá lớn hơn nữa, cũng phải diệt sát, nếu không họa lớn vô cùng!
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ đột phá Vũ Hoàng cảnh viên mãn, sát ý của Đông Ly Xích Hoàng cũng triệt để bạo phát.
- Phốc xuy!
Hai mắt xích hồng, Đông Ly Xích Hoàng ngưng kết thủ ấn, mở miệng phun ra một ngụm tinh huyết, sau đó quanh người có thánh quang rực rỡ, ở trước người hóa thành một con đường rực rỡ.
Con đường này từ trong hư không lan tràn ra, bốn phía hư ảo mê ly, không gian vặn vẹo.
Ở hai bên con đường, như có kim quang tràn ngập, có hư ảnh tiên tử như ẩn như hiện, cực kỳ thần thánh.
Con đường này thần bí thánh khiết, làm cho tất cả mọi người đều hướng tới, như đi thông Luân Hồi Bỉ Ngạn.
Trong con đường thần âm chấn động, khiến cho thân thể người run rẩy, Linh Hồn cộng minh, tựa như muốn bước lên đó, để ánh sáng thần thánh kia bao phủ.
Ở dưới loại thần thánh này, có thiên kiêu cảm giác được, sợ là một khi bị con đường kia bao phủ, cũng đủ để vạn kiếp bất phục!
- Luân Hồi Đạo, đánh vào Luân Hồi!
Đông Ly Xích Hoàng hét lớn, Luân Hồi Đạo trong hư không trực tiếp lan tràn về phía Đỗ Thiếu Phủ .
Thời khắc này con đường kia đi qua, đúng là có thể trực tiếp chống đỡ lôi đình đáng sợ ở bốn phía, có thể chống đỡ Lôi Đình Võ Mạch của Đỗ Thiếu Phủ uy áp.
Con đường trực tiếp lan tràn về phía Đỗ Thiếu Phủ, tựa như muốn đưa Đỗ Thiếu Phủ vào Luân Hồi.
Lúc này, hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ ba động lôi đình, phất tay lôi đình ngưng tụ, ở dưới vô số ánh mắt ngạc nhiên, ngưng tụ thành một con Đại Bàng khổng lồ.
Hư ảnh Đại Bàng chiếm giữ trên không, hai mắt còn muốn lớn hơn đèn lồng, nổ bắn ra hai cỗ hừng hực lôi đình màu tím.
- Cô...
Hư ảnh Đại Bàng hí dài, thanh âm giống như muốn xuyên thủng Phong Ấn Cổ Địa, vỗ cánh mà lên.
- Ầm ầm!
Đại Bàng giương cánh, dưới cánh có lôi đình màu tím buông xuống, xuyên thủng rào chắn không gian, cuối cùng rơi vào trên Luân Hồi Đạo.
Lôi điện tử kim tàn phá bừa bãi, điện quang vạn trượng, dĩ nhiên phá hủy Luân Hồi Đạo.
- Phốc xuy...
Đông Ly Xích Hoàng thổ huyết, huyết vụ theo Luân Hồi Đạo bị phá hủy phun ra.
Trên đầu hư ảnh Đại Bàng, Đỗ Thiếu Phủ đứng thẳng, mắt như Lôi Hải cuồn cuộn, cùng Tử Kim Đại Bằng tương liên, một cỗ khí tức hạo hãn vô biên, giống như thủy triều lan tràn ra.
- Ta nói rồi, muốn lưu lại ta, Đông Ly Xích Hoàng ngươi còn không có tư cách đó!
Thanh âm bá đạo như tiếng sấm vang vọng trên Thần Lôi đài, nói xong, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ đáp xuống, phất tay một chưởng ấn nháy mắt rơi vào trên người Đông Ly Xích Hoàng.
- Ầm!
Chưởng ấn hạ xuống, có lôi đình màu tím trào vào trong cơ thể Đông Ly Xích Hoàng.
Trong chưởng ấn có khí tức hình sát cổ lão bá đạo, mang lực lượng hủy diệt, ngạnh sang phá hủy Võ Mạch của Đông Ly Xích Hoàng.
- Phốc xuy phốc xuy...
Thân thể của Đông Ly Xích Hoàng từ giữa không trung rơi xuống, phun ra máu tươi, rơi xuống Thần Lôi đài, máu me đầm đìa.