- Ha ha ha ha, Cổ Thanh Dương, chờ kêu gia gia đi!
Trong Thần Lôi Sơn Mạch, thanh âm của Trường Đảo đạo sĩ quanh quẩn, cười lạnh không ngớt.
Cổ Thanh Dương nhìn Thời Không Phù Trận, thời khắc này ánh mắt ngưng trọng, so sánh với mặt mũi, thời khắc này đồ đệ bảo bối của mình an nguy mới là trọng yếu nhất.
Đỗ Thiếu Phủ bị thương, dưới Dẫn Lôi Đài, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Tư Mã Mộc Hàm, Thủy Nhược Hàn, Lâm Vi Kỳ, Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu, Quách Minh, Tương Quân… đều run rẩy, biến sắc.
Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, Trình Thắng Nam khẽ động, ánh mắt phiêu hốt...
- Ầm!
Thân ảnh của Đông Ly Xích Hoàng đáp xuống, một đạo chưởng ấn mang tia sáng chói mắt từ trên hư không hạ xuống, như một thần tử đang xuất thủ, muốn chấn vỡ Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, vừa rồi một chưởng kia của Đông Ly Xích Hoàng rơi vào trong ngực, giống như muốn chấn vỡ trái tim của mình, mắt nhìn một chưởng lần thứ hai hạ xuống, liền lấy lực lượng thân thể đối kháng.
- Tới đi!
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, ném hộp vuông sau lưng qua một bên, nhất thời ít đi trói buộc, vô luận là tốc độ hay nhanh nhạy, đều lần thứ hai kéo lên.
Đỗ Thiếu Phủ cùng Đông Ly Xích Hoàng giao phong, thần dũng vô song, trong cơ thể có phù văn kim sắc lượn lờ.
Hai người lần thứ hai giao thủ, phù văn vỡ vụn vọt lên, năng lượng bành trướng, có thể chấn vỡ hư không.
- Phốc xuy...
Chỉ là sau vài chiêu, Đỗ Thiếu Phủ lại bị đánh bay, trong miệng phun ra huyết vụ kim sắc.
- Ầm!
Một Giao Long hư ảnh lướt xuống, có phù văn giống như lân phiến phát sáng, từ trong tay Đông Ly Xích Hoàng ngưng tụ xông đến, đánh bay Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ giơ tay lên, có thiểm điện bay lượn, óng ánh chói mắt, đánh giết Giao Long hư ảnh, mang theo khí tức hình sát.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ đã máu me đầm đìa, áo quần rách nát, bên ngoài thân bị tạc toái, người trọng thương, còn có thể biểu hiện ra một mặt cường hãn như vậy, khiến người ta chấn động.
- Chịu chết đi!
Ánh mắt của Đông Ly Xích Hoàng lạnh lùng, xuất thủ lần nữa, lúc này tu vi cơ hồ là nửa bước Vũ Tôn, khí tức đáng sợ để hư không run rẩy, thánh quang chói mắt bày ra, phù văn ngập trời.
Nửa bước Vũ Tôn, đó là tồn tại vượt qua Vũ Hoàng cảnh.
Vũ Tôn, là cường giả chân chính của cả Trung Châu, nhân vật ở đỉnh Kim Tự Tháp.
Bất kỳ một Vũ Tôn nào, cũng là cường giả danh chấn Trung Châu, cự phách một phương!
Nửa bước Vũ Tôn, tuy còn không phải Vũ Tôn chân chính, nhưng Đông Ly Xích Hoàng là cường giả của Đại Luân Giáo Luân Hồi chuyển thế, thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, lúc này cưỡng ép đề thăng tới Vũ Hoàng cảnh viên mãn, cộng thêm cảnh giới kiếp trước, hình thành nửa bước Vũ Tôn.
Đông Ly Xích Hoàng còn không có triệt để thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nếu không, thực lực tuyệt không phải vẻn vẹn như vậy.
Lúc này Đông Ly Xích Hoàng cũng không phải thật sự Vũ Hoàng cảnh viên mãn đỉnh phong, chỉ là bằng vào Luân Hồi Bí Pháp đề thăng, nhưng bây giờ đã xa xa vượt qua Đỗ Thiếu Phủ.
Thánh quang càn quét, rung động hư không, gợn sóng đáng sợ bao phủ Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ trang nghiêm, thúc giục áo nghĩa, lần thứ hai lấy áo nghĩa của Bất Tử Thảo, áo nghĩa Động Minh Thảo, lực lượng tinh thần… hóa thành đại dương năng lượng mênh mông, va chạm vào năng lượng thánh quang, để hư không muốn sụp đổ.
- Nỏ mạnh hết đà!
Đông Ly Xích lần thứ hai xuất hiện, một quyền hạ xuống ngực Đỗ Thiếu Phủ, đập Đỗ Thiếu Phủ xuống Thần Lôi đài, huyết vụ kim sắc tràn đầy.
Đỗ Thiếu Phủ giãy dụa đứng dậy, lau đi vết máu màu vàng óng, ánh mắt sáng ngời.
Mạch Hồn vỡ vụn trọng thương, cộng thêm không ít công kích, còn có tu vi Đông Ly Xích Hoàng bạo tăng, trên thân thể của Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu giăng đầy rất nhiều vết rách, có huyết dịch kim sắc chảy xuống.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, hàng tỉ vạn người nhìn chăm chú, Đỗ Thiếu Phủ vẫn đứng thẳng, hết sức hung tàn, mắt nhìn Đông Ly Xích Hoàng, trong miệng thấp giọng thì thào nói:
- Còn thiếu một chút, chỉ thiếu chút nữa, chỉ kém một tí tẹo như thế, sẽ có thể hấp thu lột xác.
- Nhìn ngươi còn có thể kiên trì bao lâu!
Sắc mặt của Đông Ly Xích Hoàng lạnh lùng âm trầm, hắn không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ đã đến nỏ mạnh hết đà, hắn còn không làm gì được.
Vù vù, trong tay Đông Ly Xích Hoàng có phù văn rực rỡ sôi trào, bàn tay giống như một ngọn núi lớn hạ xuống, đè ép Thần Lôi đài.
- Đỗ Thiếu Phủ muốn triệt để thất bại!
Tất cả mọi người cực kỳ chấn động, lúc này thực lực của Đông Ly Xích Hoàng quá mạnh mẽ, nửa bước Vũ Tôn, siêu việt hết thảy cùng thế hệ, có thể xé rách Càn Khôn, để hư không run rẩy, đã sớm có thể quét ngang hết thảy cùng thế hệ.
Đỗ Thiếu Phủ toàn lực đối kháng, nhấc tay chào đón, bạo phát kim quang, hư không gợn sóng như biển, tràn ngập Thần Lôi đài.
- Ầm!
Kết quả là Đỗ Thiếu Phủ từ giữa không trung đụng vào Thần Lôi đài, để Thần Lôi đài run rẩy, phù văn đáng sợ vỡ vụn.
Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa đứng lên, lúc này tóc tai bù xù, vô cùng chật vật.
Ngay cả cánh tay vừa mới xuất chưởng cũng chảy máu, ngực kém chút bị đánh rách tả tơi.
Đỗ Thiếu Phủ trọng thương, tiên huyết không ngừng phun ra.
- Thân thể thật mạnh, Đỗ Thiếu Phủ thật mạnh!
- Này nếu như Vũ Hoàng cảnh viên mãn đỉnh phong khác, sợ là đã sớm bị chấn nát!
- Đỗ Thiếu Phủ này thật đáng sợ, vì sao trước đây yên lặng vô danh, còn đám người Đông Ly Xích Hoàng, Cửu Trọng Linh, Vô Danh lại sớm vang vọng Trung Châu!
Ngoài Thời Không Phù Trận, dưới Dẫn Lôi Đài, hết thảy ánh mắt đều vô cùng kinh ngạc.
Đỗ Thiếu Phủ kia quá hung tàn, thân thể đáng sợ, mạnh mẽ khủng khiếp.
Trước đây ở cả Trung Châu, Đỗ Thiếu Phủ coi như là yên lặng vô danh, thời khắc này mới hoành không xuất thế, coi như hôm nay thất bại, cũng không có bất kỳ người nào coi hắn là người thua.
Bởi vì Đông Ly Xích Hoàng đã tới nửa bước Vũ Tôn, Đỗ Thiếu Phủ ở trong cùng thế hệ, tuyệt đối là tồn tại vô địch.
Nếu như hai người tu vi ngang nhau, chỉ sợ Đông Ly Xích Hoàng cũng khó mà làm gì được Đỗ Thiếu Phủ.
- Thiếu điện chủ, đối kháng!
- Lão tam, chịu đựng!
- Hội trưởng!
Dưới Dẫn Lôi Đài, đệ tử Thất Tinh Điện, đệ tử Đỗ gia, đệ tử Thiên Hạ Hội… con mắt run rẩy, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lo lắng.
- Đỗ sư thúc, nhất định phải chịu đựng!
Trong Cổ Thiên Tông, mười mấy vạn đệ tử bộc phát ra tiếng gầm, hết thảy đệ tử nắm chặt song quyền, thần sắc khẩn trương nhìn nhất cử nhất động trong đó.
- Ầm!
Mọi người ngưng trọng lo lắng, trên Thần Lôi đài lần thứ hai giao thủ, Đông Ly Xích Hoàng lần lượt xuất thủ ác liệt, toàn thân xán lạn, sát ý không hề che giấu.
- Phốc xuy...
Đỗ Thiếu Phủ vừa mới đứng dậy, đã bị đẩy lui, trong miệng máu me đầm đìa.
Thương thế càng ngày càng nặng, huyền khí trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ cũng đã tiêu hao gần hết.
Thời khắc này trọng thương, thân thể uể oải, Đỗ Thiếu Phủ như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lúc này, tuy vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại có một loại mong đợi, thì thào nói:
- Hẳn không sai biệt lắm rồi, một lần nữa là tốt rồi...
Đỗ Thiếu Phủ đang chờ mong, huyền khí trong cơ thể tiêu hao gần hết, thân thể trọng thương tùy thời tạc nổ, nhưng trong trái tim tân sinh, lại có một cỗ sinh cơ bàng bạc hùng hồn đang sôi trào.
Lúc trước ở trong hủy diệt sống lại, về sau ở Thất Tinh Thần Quang Trì hấp thu năng lượng tinh thần luyện thể, các loại năng lượng tôi luyện thân thể, để thân thể lần thứ hai tiến bộ đến một mức độ biến thái.
Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng, muốn thân thể tiến bộ lần thứ hai, liền để cho mình tiến vào một loại Cực Cảnh.
Lúc trước thân thể hấp thu năng lượng, chỉ ẩn chứa ở trong cơ thể, không có chân chính cùng thân thể hoàn mỹ dung hợp.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn muốn năng lượng ẩn chứa triệt để cùng thân thể tương dung, để thân thể lần thứ hai kéo lên một tầng thứ mới, đã từng nghĩ không ít biện pháp, thủ đoạn, nhưng không có hiệu quả.
Thân thể tới tình trạng bây giờ, muốn lần thứ hai tăng cường, thật sự là quá khó khăn.
Thẳng đến lúc trước bị Đông Ly Xích Hoàng đánh một kích, mới để cho Đỗ Thiếu Phủ nghĩ đến, có lẽ có thể mượn lực lượng của Đông Ly Xích Hoàng, để cho thân thể mình đến Cực Cảnh.
Nói không chừng lần này liều mạng, có thể làm cho bản thân đoạt được một cơ duyên.
Thân thể bị thương càng ngày càng nặng, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy trong cơ thể có năng lượng đang chấn động, nhưng còn kém một chút.
- Ầm!
Bỗng dưng, trên lưng lần thứ hai trúng một chưởng của Đông Ly Xích Hoàng, sau lưng Đỗ Thiếu Phủ rạn nứt, máu me đầm đìa, thân thể bay lên, đập xuống Thần Lôi đài.
- Xì xì xì...
Cả người Đỗ Thiếu Phủ nện ở trên Thần Lôi đài, vết máu loang lổ.
- Còn có thể đối kháng sao?
Bốn phía, hàng tỉ vạn ánh mắt kinh ngạc, Đỗ Thiếu Phủ lần lượt bị trọng kích, khiến người ta không đành lòng nhìn.
- Chịu đựng!
Đỗ gia, Thiên Hạ Hội, Cổ Thiên Tông, Thất Tinh Điện… vô số ánh mắt run rẩy, lòng cũng run rẩy.
Đỗ Thiếu Phủ giãy dụa đứng dậy, có thể cảm giác được sau lưng của mình hầu như nứt ra.
Tiên huyết ào ạt, trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ lan tràn quang mang, có một cỗ chấn động kịch liệt đang dập dờn, toàn thân phát sáng, như mỗi một tấc máu thịt đều ba động năng lượng.
Có Lôi Điện lấp lóe, quang huy tinh thần vung vãi, còn có khí tức của Bất Tử Thảo cùng Động Minh Thảo, có Hỏa Viêm màu tím thiêu đốt...
Hết thảy năng lượng hội tụ vô cùng sáng lạn, quang huy vô tận rơi vãi.
- Phốc xuy...
Đột nhiên, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ kịch chấn, từ trong miệng phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo rút lui.
Thương thế trên người Đỗ Thiếu Phủ càng nghiêm trọng, vết rách trên thân thể càng nhiều hơn.
- Thất bại, tại sao lại thất bại.
Đỗ Thiếu Phủ giận dữ, chịu đựng đau nhức, vô thanh rít gào...
Một kích cuối cùng của Đông Ly Xích Hoàng, Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng cảm thấy năng lượng ẩn chứa ở trong người cùng thân thể chân chính dung hợp.
Nhưng chẳng biết tại sao, lại đột nhiên thất bại, như thiếu cái gì đó.
Loại cảm giác này, để Đỗ Thiếu Phủ nghĩ tới thuốc nổ thiếu một tia lửa châm ngòi.