Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, Trình Thắng Nam ngửa mặt, nhìn thanh niên áo tím thời khắc này trôi nổi giữa không trung, sắc mặt trắng bệch, trước sau bá đạo như một kia, trong mắt lần thứ hai hiện lên gợn sóng.
- Xùy!
Đỗ Thiếu Phủ dậm chân, nhảy qua hư không, ở dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, rơi vào trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ nhất.
Ngay thời điểm thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, thanh niên tóc vàng xích bào kia sắc mặt đã sớm âm trầm, trong mắt có chút âm lãnh, bỗng nhiên kích xạ ra.
Khóe miệng của Đông Ly Xích Hoàng ngậm lấy một tia tự tiếu phi tiếu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mở miệng nói:
- Thật không nghĩ tới, người chết còn có thể sống lại, còn có thể vào lúc này xuất hiện ở trước mặt ta, ngược lại để ta ngoài ý muốn.
- Động thủ đi.
Đỗ Thiếu Phủ không muốn nhiều lời, đối với Đại Luân Giáo cùng Đông Ly Xích Hoàng, vốn không có bất kỳ hảo cảm gì.
Này cũng không phải bởi vì Trình Thắng Nam, mà là trong Phong Ấn Cổ Địa, người Đại Luân Giáo từng xuất thủ với đám người Dạ Phiêu Lăng.
- Khẩn cấp muốn thua sao, ta không thể làm gì khác hơn là thành toàn ngươi, có chút sổ sách, vừa vặn cùng nhau thanh toán, ta nói rồi, ngươi không thể sống ly khai Phong Ấn Cổ Địa.
Đông Ly Xích Hoàng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, không có che giấu hàn ý trong mắt, lúc trước không động thủ, đó là bởi vì còn không phải lúc.
Mà bây giờ, hắn có không chỉ một lý do, đều đủ để tiêu diệt người trước mắt.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Quanh người Đỗ Thiếu Phủ lan tràn kim quang, phù văn kim sắc cuồn cuộn, mang khí tức đáng sợ, hạo hãn như đại dương mênh mông, lấy phương thức này đáp lại Đông Ly Xích Hoàng.
Trận chiến này, Đỗ Thiếu Phủ biết có lẽ không chỉ là đọ sức đơn giản như vậy, tử thù đã kết, sẽ không thể nào hòa bình ở chung.
Trong trực giác Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy, Đông Ly Xích Hoàng này cũng không phải quân tử gì, nên không cần phải nương tay.
Huống chi lấy tính cách của Đỗ Thiếu Phủ, lúc này Đông Ly Xích Hoàng muốn đối phó mình, hắn làm sao có thể thả đối phương.
- Tư cách, ngươi thật sự là có tư cách để ta xuất thủ, như thế vượt ra khỏi ta dự liệu, vốn cho rằng ngươi chỉ là một vai hề mà thôi, không ngờ cũng có chút bản sự.
Khóe miệng của Đông Ly Xích Hoàng ngậm lấy cười lạnh, cảm giác khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ ba động, lại tựa hồ như không có lưu ý quá lớn.
Thoại âm rơi xuống, quanh người Đông Ly Xích Hoàng có tia sáng chói mắt, như thánh quang lan tràn ra, một cỗ khí tức tuyệt đối không kém Đỗ Thiếu Phủ tràn ngập hư không.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ giương mắt liếc nhìn Đông Ly Xích Hoàng một cái, trên khuôn mặt kiên nghị nhuệ khí cười nói:
- Thật là nói nhiều, nói nhiều thật ra có thể lừa một ít nữ nhân ngu xuẩn, bất quá ta là nam nhân, đối với ta không có tác dụng.
Theo Đỗ Thiếu Phủ nói xong, hai mắt của Đông Ly Xích Hoàng trào lên một tia lạnh lẽo thấu xương, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hung hăng co rút.
Một lúc sau, Đông Ly Xích Hoàng tựa hồ hít sâu một cái, bờ môi hiện lên độ cong lạnh như băng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tin tưởng ta, ngươi sẽ vì ngươi nói mà hối hận!
Nói xong, khí tức của Đông Ly Xích Hoàng ầm ầm phun trào, tựa như muốn rung động hư không!
- Bằng ngươi, hay bằng Đại Luân Giáo?
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, khí tức bá đạo không thua Đông Ly Xích Hoàng như núi lửa bị nổ tung càn quét!
Giờ khắc này, tóc vàng xích bào của Đông Ly Xích Hoàng phấp phới, bao phủ quang mang, thần võ bất phàm, như một thần linh đang thức tỉnh.
Đỗ Thiếu Phủ áo tím vù vù, giống như Hung Thú tuyệt thế đang thức tỉnh!
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, một cỗ khí tức làm người ta run rẩy càn quét không trung!
Thời khắc này trên Thần Lôi đài cao nhất, chỉ còn lại có hai bóng người xa xa tương đối.
Hai người đứng thẳng, từng người ánh mắt chớp động, có phù văn đáng sợ xuất hiện.
Hư không bốn phía rơi vào yên tĩnh, mọi người đều có thể cảm giác được, lúc này hai người trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ nhất kia, khí thế trên người bọn họ kéo lên, bắt đầu càng ngày càng hùng hồn khủng bố.
Trên Thần Lôi đài thứ tư, Trình Thắng Nam nhìn hai thanh niên giằng co đứng thẳng, chỗ sâu trong ánh mắt có phức tạp ba động.
- Ầm ầm!
Giằng co cũng chỉ là nháy mắt, khóe miệng của Đông Ly Xích Hoàng khẽ động, khí tức hùng hồn lan tràn ra, như ánh bình minh dâng lên, rung động hư không.
- Vũ Hoàng cảnh viên mãn, Đông Ly Xích Hoàng là Vũ Hoàng cảnh viên mãn!
- Đông Ly Xích Hoàng, tu vi quả nhiên mạnh hơn Cửu Trọng Linh.
Theo khí tức đáng sợ trên người Đông Ly Xích Hoàng càn quét ra, dưới Dẫn Lôi Đài liên tục kinh hãi thất thanh.
Thời khắc này Đông Ly Xích Hoàng không giữ lại phóng thích khí tức Vũ Hoàng cảnh viên mãn, đó là tồn tại vượt qua Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh như Cửu Trọng Linh.
Vũ Hoàng cảnh viên mãn, nhìn như chỉ hơn Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong một bước, nhưng đến Vũ Hoàng cảnh, ai cũng rõ ràng, Vũ Hoàng cảnh viên mãn cùng Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, nhìn như kém một bước, nhưng giữa hai người có khác biệt to lớn, kia đã là hai tầng thứ.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nháy động, khí tức Vũ Hoàng cảnh viên mãn của Đông Ly Xích Hoàng, để cho trong hư không bốn phía bao phủ một cỗ uy áp to lớn.
- Ầm!
Khí tức của Đỗ Thiếu Phủ phun trào, trên người phù văn kim sắc lấp lóe, giống như toàn thân có từng cỗ hỏa diễm kim sắc phun ra nuốt vào, có hư ảnh Kim Sí Đại Bàng bay lên.
- Sớm kết thúc đi, ngươi biểu diễn nên chung kết!
Đông Ly Xích Hoàng nói xong, hàn ý trong mắt càng ác liệt!
- Xùy!
Xích bào chấn động, Đông Ly Xích Hoàng xuất thủ, lòng bàn tay bao quanh thánh quang, dâng lên phù văn, sau đó hóa thành Chân Long hư ảnh, giống như vật sống.
- Ngao...o...o...
Chân Long hư ảnh như Phi Long tại thiên, mang theo Long uy hiển hách, rít gào về phía Đỗ Thiếu Phủ, cực kỳ kinh khủng, khí tức đáng sợ kia khiến người ta cảm thấy run rẩy.
- Đó là Chân Long áo nghĩa, thật cường hãn.
Đông Ly Xích Hoàng vừa ra tay chính là Chân Long áo nghĩa, để bốn phương kinh ngạc.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trong vô số ánh mắt chấn kinh, Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ, quanh người có quang mang màu vàng chói mắt bạo phát, như thái dương, hai mắt tràn đầy phù văn kim sắc.
Một giây kế tiếp, Đỗ Thiếu Phủ không lùi mà tiến tới, một cước giẫm đất, dược không dựng lên, trực tiếp nhào về phía Chân Long hư ảnh.
- Đại Bằng Toái Độn Trảo!
Cánh tay phải rung lên, ngũ chỉ hơi cong, trên đầu ngón tay, phù văn lấp lóe, như muốn xé rách không gian.
Trong tay Đỗ Thiếu Phủ, một đạo trảo ấn tham xuất, năng lượng mà mắt trần có thể thấy khuếch tán ra.
- Xuy lạp...
Trảo ấn bạo phát kim quang, phù văn chói mắt như điện mang màu vàng tàn phá bừa bãi, như có một con Kim Sí Đại Bàng Điểu muốn vỗ cánh, bay lượn Cửu Thiên.
Ở dưới trảo ấn như vậy, trong cơ thể mọi người bốn phía không khỏi xuất hiện một loại cảm giác Mạch Hồn run rẩy, Mạch Hồn vô cớ cảm giác không thoải mái cùng sợ hãi, giống như đối mặt Chí Tôn.
- Xì xì xì!
Uy áp đáng sợ trong trảo ấn lan tràn, Chân Long hư ảnh kia tựa hồ cũng không phải Chân Long áo nghĩa thuần chính, hai mắt mơ hồ có chút sợ hãi.
Sau đó trong trảo ấn như có vô số điện xà kim sắc lướt ra, lấy tư thái bá đạo vô biên, hung hăng rơi vào trên Chân Long hư ảnh, kim quang bạo phát.
Đồn đãi thời kỳ Thái Cổ, Kim Sí Đại Bàng Điểu vỗ cánh mà xuống, lợi trảo có thể xé nát cường giả Long tộc.
Ở dưới trảo ấn đáng sợ, chỉ giằng co ngắn ngủn, Chân Long hư ảnh đã bị xé nát.
Nhưng trảo ấn này cũng bị Chân Long hư ảnh thôn phệ, phù văn vỡ vụn, năng lượng đáng sợ khuếch tán giữa không trung.
- Tê tê...ê...eeee!
Con mắt của Đông Ly Xích Hoàng âm trầm, một trảo kia của đối phương có thể trong vô hình áp chế hắn, hắn xuất thủ lần thứ hai, một Khuê Xà cổ lão giống như Long khu, lộ ra khí tức âm hàn, như thiểm điện lướt về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Khí tức âm hàn đè ép không gian, hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ có Tử Viêm cuồn cuộn, quanh người có Hỏa Viêm màu tím lan tràn, hư ảnh một con Tử Viêm Yêu Hoàng nổi lên, đột nhiên xuất hiện ở trên hư không.
Hỏa Viêm màu tím cuồn cuộn, hư ảnh Tử Viêm Yêu Hoàng kia như một đoàn thái dương che khuất bầu trời, lấy tư thái hết sức đáng sợ hiện ra ở trước mắt mọi người.
- Kỷ!
Tử Viêm Yêu Hoàng lao về phía Thượng Cổ Khuê Xà, giương cánh ngập trời, năng lượng càn quét, trong Tử Viêm tràn ngập ra khí thế cường đại, hai mắt giống như thái dương cúi nhìn Khuê Xà, lợi trảo như muốn xé rách hư không vô tận, sau đó xé nát Thượng Cổ Khuê Xà.