Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 931: Một hồi đánh cuộc.

Chương Trước Chương Tiếp

- Trường Đảo đạo sĩ, có bản lĩnh chớ léo nha léo nhéo, Đại Luân Giáo Đông Ly Xích Hoàng của ngươi, sẽ bị đệ tử ta làm thịt nhanh thôi.

Thanh âm kia truyền đến, Cổ Thanh Dương lập tức nhìn về phía đỉnh núi thứ ba quát lớn.

- Chê cười, Thánh Tử của Đại Luân Giáo ta làm sao sẽ bại, không biết tự lượng sức mình, có bản lĩnh đánh cuộc, nếu như đồ đệ của ngươi thua, đến lúc đó Cổ Thanh Dương ngươi gọi ta một tiếng gia gia, Thánh Tử của Đại Luân Giáo thua, ta gọi ngươi một tiếng gia gia, có dám hay không?

Trường Đảo đạo sĩ hét lớn, mấy tháng này cực kỳ biệt khuất, vốn cho rằng giờ khắc này, thực lực của hắn tiến bộ không ít, đã không sợ Cổ Thanh Dương kia rồi.

Ai biết sau khi giao thủ, vẫn như cũ bị Cổ Thanh Dương hành hạ.

Thời khắc này đối với Thánh Tử Đông Ly Xích Hoàng, Trường Đảo đạo sĩ tự nhiên là cực kỳ tin tưởng, nhân cơ hội thắng ván này, tất nhiên là mặt mũi gì cũng đòi trở lại.

Trên đỉnh núi thứ sáu, Cổ Thanh Dương trưởng lão cười như bông hoa, ánh mắt giật giật.

Đến niên kỷ cùng địa vị như bọn họ bây giờ, một tiếng gia gia này so với thua một Pháp Khí còn trọng yếu hơn nhiều.

- Trường Đảo đạo sĩ, tiền đặt cuộc của ngươi quá nhỏ rồi, nếu như Đại Luân Giáo Đông Ly Xích Hoàng của ngươi thua, ngươi kêu ta một tiếng gia gia, mặt khác hiếu kính cho nhất cốc nhị giáo, tam tông tam môn một Pháp Khí hạ phẩm, có dám không?

Cổ Thanh Dương trưởng lão lớn tiếng nói, thanh âm vang vọng mười núi.

Theo Cổ Thanh Dương trưởng lão nói xong, trên mấy ngọn núi bốn phía, nhất thời có khí tức ba động, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Trường Đảo đạo sĩ sững sờ, sau đó sắc mặt càng thêm âm trầm, lớn tiếng nói:

- Cổ Thanh Dương, ngươi chờ thua đi!

- Sợ ngươi a, chờ ngươi gọi gia gia nha.

Cổ Thanh Dương thổi râu trừng mắt, đối với đệ tử bảo bối của mình là tuyệt đối có lòng tin.

- Chơi cũng quá tàn nhẫn rồi, đừng nói Đông Ly Xích Hoàng, cho dù là Cửu Trọng Linh kia, sợ là cũng không dễ đối phó.

Hồ Tam Khôn, Minh Trạch Trưởng lão… chắt lưỡi, Cổ Thanh Dương trưởng lão rõ ràng là kéo tam tông tam môn, nhất cốc nhị giáo xuống nước nha.

Sợ nếu như đến lúc đó Trường Đảo đạo sĩ thua, chống chế không nhận nợ.

Một khi chống chế, kia không thể nghi ngờ là đắc tội hết thảy thế lực.

Chỉ là trong lòng đám người Hồ Tam Khôn trưởng lão cũng hiểu rõ, tuy Đỗ Thiếu Phủ đánh bại Vô Danh, nhưng tựa hồ so là Kiếm Đạo, có chút nhân tố bất ngờ ở trong đó.

Còn Cửu Trọng Linh, kia tuyệt đối là một nhân vật đáng sợ.

Còn Đông Ly Xích Hoàng, có thể từ trong mười vị thiên kiêu đoạt được đệ nhất, đủ để chứng minh đáng sợ.

- Hô!

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ hai, hít sâu một cái.

- Xem ra Vô Danh ngăn không được ngươi.

Thanh âm nhạt nhạt truyền đến, trường sam đỏ thắm của Cửu Trọng Linh Hoàng không gió mà bay, khí tức trên người ba động, khiến Linh Hồn người ta có thể bình tĩnh, trong lòng bình thản không dậy nổi ba đào.

Ánh mắt khẽ động, Cửu Trọng Linh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt hiện lên thần quang, tựa như tinh thần làm người ta dời không ra tầm mắt, nói:

- Rốt cục lại gặp mặt, nhưng nghĩ đến, sự tình trên người ngươi cũng không ít.

- Ngươi hi vọng gặp lại, cho nên ta tới.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên đầu trọc kia, yên tĩnh đứng thẳng, nhưng trong vô hình tản mát ra khí thế Duy Ngã Độc Tôn, lộ ra cảm giác nguy hiểm cực lớn.

Trường sam đỏ thắm theo gió lay động, trên da thịt óng ánh của Cửu Trọng Linh mơ hồ có quang trạch lưu động, nói:

- Tuy ta rất muốn cho ngươi đi tới, nhưng không thể không ngăn cản ngươi!

- Ngươi, đỡ không được!

Đỗ Thiếu Phủ đứng ở nơi đó, áo tím phiêu phiêu, tóc đen cuốn lên, hai mắt tản mát ra quang mang màu vàng.

Đi theo bản tâm, tâm không lo lắng, này là Phách Kiếm Đạo, cũng là Võ Đạo.

Mắt nhìn phía trên, dưới Dẫn Lôi Đài cùng trước Thời Không Phù Trận, trong lòng mọi người căng thẳng, đều biết kịch chiến chân chính sắp tới.

- Tiểu tạp toái, tốt nhất chết ở trong tay Cửu Trọng Linh đi.

Trên đỉnh núi thứ ba, ánh mắt của Quang Minh Thần Đình Nhâm Lôi Tôn giả, nhìn thanh niên áo tím trong Thời Không Phù Trận kia tràn ngập hận ý.

- Còn hai cái cuối cùng, chỉ có thể thắng, không thể bại!

Trong Cổ Thiên Tông, hai mắt Tư Mã Đạp Tinh ba động tinh mang thâm thúy.

- Khẩu khí không nhỏ, nhưng sợ thực lực không đủ!

Dưới Thần Lôi đài, theo tiếng rống hạ xuống, khí tức của Cửu Trọng Linh tràn ra, khí tức Duy Ngã Độc Tôn!

Thời khắc này hai thanh niên bất phàm đối lập, trong nháy mắt, một cái bá đạo vô biên, một cái Duy Ngã Độc Tôn, làm cho cả Dẫn Lôi Đài đọng lại.

- Các ngươi nói hai người bọn họ cuối cùng ai thua ai thắng?

Dưới Dẫn Lôi Đài, vô số nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ nghi vấn, nhỏ giọng bàn luận, xì xào bàn tán, bất quá tựa hồ rất nhanh liền có kết quả, càng thêm khẩn trương lên.

- Cửu Trọng Linh có chín thành, thực lực của hắn rất cường đại, nhân vật đáng sợ của Vô Lượng Giáo, ở dưới các phương diện đối lập, tuy Đỗ Thiếu Phủ kia rất mạnh, nhưng Cửu Trọng Linh tu thành Kim Cương Kinh của Vô Lượng Giáo, có thân thể Kim Cương Bất Hoại, ở trong Phong Ấn Cổ Địa, Đỗ Thiếu Phủ kia tựa hồ là thiếu một chút nội tình.

Xì xào bàn tán, có phần lớn người cho rằng Cửu Trọng Linh hy vọng chiến thắng lớn hơn một chút, bởi vì Cửu Trọng Linh tu luyện thành Kim Cương Kinh.

- Đừng quên, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ rất khủng bố, nghe nói lúc trước Đỗ Thiếu Phủ kia đã ngã xuống, không nghĩ tới lại còn sống, một đường hết sức bá đạo, ở trong Cổ Thiên Tông cũng là cùng thế hệ không địch thủ, nhân vật như vậy, nói không chừng hôm nay sẽ có biểu hiện phong hoa tuyệt đại.

Có không ít người xem trọng Đỗ Thiếu Phủ, tin tưởng Đỗ Thiếu Phủ có thể thắng lợi.

Lúc này người Vô Lượng Giáo cùng Cổ Thiên Tông, Đỗ gia, Thiên Hạ Hội, Thất Tinh Điện, đều nín hơi chờ đợi, ánh mắt khẩn trương quan tâm.

Hai người đứng thẳng giữa sân, không gian đọng lại.

Một cái vô biên bá đạo, một cái duy ngã độc tôn!

Bỗng dưng, tựa hồ hai người có ăn ý, thân ảnh đồng thời lướt ra.

Quang mang màu vàng từ trong lòng bàn tay Cửu Trọng Linh lướt ra, như lôi đình lướt không, bạo kích Đỗ Thiếu Phủ .

Đỗ Thiếu Phủ nhướng mày thoáng nhìn, căn bản không có để ý, một mảnh mắt kim càng thêm chói quang bạo phát, trực tiếp chào đón!

Hai mảnh kim quang đối kháng, hai thân ảnh kia vào thời khắc này tựa như hóa thành hai chùm sáng, như hai khối vẫn thạch cùng xông về một phía.

- Ầm!

Quyết đấu kịch liệt, so với mọi người tưởng tượng còn muốn nhanh chóng cùng kịch liệt, giống như hai Hung Thú tuyệt thế đối kháng, âm thanh ầm ầm để hư không bốn phía nổ vang, chấn tâm phách người!

Loại đối kháng nhanh chóng này, làm cho không ít thiên kiêu của Thú tộc nhìn, cũng hãi hùng khiếp vía.

Hai nhân loại kia, so với Hung Thú tuyệt thế càng thêm đáng sợ.

Loại đáng sợ này, quả thực không phải nhân loại nên có.

- Ầm!

Trên Thần Lôi đài, Cửu Trọng Linh trôi nổi đạp không, quanh người bao quanh kim quang, thời khắc này trong da thịt óng ánh, thẩm thấu ra một loại quang hoa kim sắc, sau đó cả người biến thành kim sắc, giống như một Phật Đà.

Giờ khắc này, khí tức trên người Cửu Trọng Linh không giữ lại chút nào, uy áp đáng sợ phóng thích, kích đãng hư không bốn phía nổ vang.

Đó là khí tức Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, cách Vũ Hoàng cảnh viên mãn chỉ có một bước.

- Cửu Trọng Linh dĩ nhiên thúc giục Kim Cương Thân, đó là Kim Cương Bất Hoại Thể, đồn đãi có thể bất hủ, đủ để đối kháng Pháp Khí, vô cùng cường đại.

- Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, Cửu Trọng Linh quả nhiên cực kỳ cường hãn!

Nhìn thấy quang hoa kim sắc bao quanh Cửu Trọng Linh, bốn phía nhất thời truyền ra không ít thanh âm kinh ngạc.

Sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, phù văn kim sắc xếp đặt ngưng tụ, đột nhiên ngưng tụ thành một đôi cánh kim quang rạng rỡ.

- Ầm!

Giờ khắc này, một cỗ khí thế khủng bố bỗng nhiên từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ càn quét ra, khí tức Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh không bảo lưu càn quét tràn ngập.

Sau lưng, hai cánh phù văn kim sắc vỗ mạnh, lưu quang dật động, tràn ngập hào quang, như Đại Bàng vỗ cánh, bay lượn Cửu Thiên!

Lúc này, trên người Đỗ Thiếu Phủ, một cỗ khí tức Kim Sí Đại Bàng lan tràn ra, như Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính hàng lâm.

Hai cánh kim sắc chỉ là phù văn ngưng tụ, giống như Kim Sí Đại Bàng chân chính trôi nổi giữa không trung, mang theo ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bàng Điểu nhất tộc!

- Áp lực thật đáng sợ, thú trung Chí Tôn, Kim Sí Đại Bàng!

Mắt nhìn thanh niên kia, dưới Dẫn Lôi Đài, vô số thiên kiêu Thú tộc cảm thấy khí tức Chí Tôn kinh khủng kia, thân thể run rẩy, Nguyên Thần run rẩy.

Coi như là thiên kiêu Nhân tộc, con mắt cũng run rẩy.

- Nguyên lai, đây mới là thực lực chân chính của Thiếu điện chủ!

Đông Lý Điêu, Lâm Vi Kỳ, Tôn Nhương… con mắt run rẩy, uy áp đáng sợ kia, để cho bọn họ ở phía dưới cũng không thể tránh né.

- Cũng là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, rốt cục vận dụng toàn lực sao...

Tư Mã Mộc Hàm nhìn Đoán Thể Thần Lôi đài thứ hai, hai mắt màu tím nhạt hiện lên gợn sóng ba động.

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)