- Hưu hưu hưu!
Thần sắc của Vô Danh rốt cục ngưng trọng đến mức nhất định, trường kiếm năng lượng trong tay hóa thành tam kiếm.
Tam kiếm sắp hàng chỉnh tề, phong lôi mãnh liệt, giống như ba đạo trưởng hồng.
- Nhất Kiếm Tru Nhân, Nhị Kiếm Liệt Địa, Tam Kiếm Phá Thiên, tam kiếm tề phát, Sát Thần!
Vô Danh quát nhẹ, thời khắc này khí thế lạnh lùng trên người càng hung hiểm hơn, ba thanh trường kiếm năng lượng đồng thời giết ra, trời cao bốn phía ầm ầm run rẩy, sau đó lao về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Chỗ ba thanh kiếm quang năng lượng đi qua, kèm theo sấm vang chớp giật, phù văn thần bí rực rỡ xuất thế, như ba đạo lôi đình.
Tam kiếm đáng sợ, tựa như có thể làm cho đại địa cuồn cuộn, có thể di sơn đảo hải.
Ba kiếm này, tựa như vạn kiếm trỗi lên, lấy Kiếm Thế hết sức đáng sợ, nháy mắt lan tràn đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Kiếm Thế đáng sợ đè ép không gian, bao phủ không gian ở trong đó, làm cho Đỗ Thiếu Phủ thời khắc này cũng khó lấy thân pháp phiêu hốt như thần kia tách ra.
- Này là Tam Thần Kiếm mà Vô Danh sư huynh lĩnh ngộ, tam kiếm tề phát, Vô Danh sư huynh vận dụng Kiếm Đạo mạnh nhất!
Dưới Dẫn Lôi Đài, vô số đệ tử Tuệ Kiếm Môn run rẩy.
Có thể làm cho Vô Danh sư huynh vận dụng một thức sau cùng của Tam Thần Kiếm, cũng chỉ có một vài Trưởng lão trong Tuệ Kiếm Môn.
Không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ kia, lúc này dĩ nhiên bức Vô Danh sư huynh vận dụng ra một thức sau cùng của Tam Thần Kiếm.
- Ta hiểu, nguyên lai đây chính là tâm không nhớ mong.
Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ như đột nhiên từ trong loại trạng thái huyền diệu kia thức tỉnh, đối mặt với tam kiếm đáng sợ kia, trong hai mắt bỗng nhiên có kim quang vạn trượng!
- Ầm!
Một cỗ khí thế bá đạo vô biên, đột nhiên từ trong thân thể cao ngất kia lan tràn ra, giống như Hung Thú Thần Cầm tuyệt thế, vỗ cánh càn quét trời cao.
- Xùy!
Trong tay Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai ngưng tụ trường kiếm năng lượng giống như Tử Kim Thiên Khuyết, đối mặt ba chuôi trường kiếm năng lượng, liên tiếp chém ba lần.
Ba kiếm này, như lực phá sơn nhạc, đơn giản bá đạo, ác liệt sắc bén, không có bất kỳ biến hoá, chỉ đơn giản như vậy.
Ba kiếm bổ ra, không gian bốn phía run rẩy kịch liệt, một cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi bá đạo lan tràn, năng lượng uy áp từ trong đó lan tràn ra, để mảnh không gian này chấn động kịch liệt, ở trong vô số ánh mắt ngạc nhiên, chỗ tam kiếm mà Đỗ Thiếu Phủ bổ ra đi qua, không gian như muốn đổ nát, lộ ra ba dấu vết chân không.
Phù văn chói mắt xuất hiện, khí tức bá đạo trong vô hình, chấn động không gian gợn sóng cuồn cuộn không ngớt.
Kiếm quang đối kháng, giống như lôi đình nổ tung.
Giờ phút này ba kiếm đối kháng, không còn bình tĩnh nữa, năng lượng kinh khủng hóa thành kình khí phù văn, giống như biển gầm, bỗng nhiên quét ra ở trên Thần Lôi đài.
Năng lượng ngập trời bộc phát, một cỗ năng lượng cực kỳ kinh khủng, nháy mắt càn quét chung quanh, giống như quang hồ bao phủ hư không, như vô số kiếm quang vỡ vụn, làm cho mọi người ở phía dưới lộ ra vẻ kinh hãi!
Mắt thường nhìn thấy, ba kiếm của Vô Danh vỡ vụn.
Tam kiếm của Đỗ Thiếu Phủ lướt không, dễ như trở bàn tay phá hủy tam kiếm của người trước, sau đó cách Vô Danh gần trong gang tấc!
Ba kiếm này, bá đạo tuyệt luân!
Thời khắc này, Kiếm Đạo của hai người này đã đến quyết định thắng bại cuối cùng.
Con mắt của Vô Danh run rẩy, ánh mắt vào thời khắc này, phảng phất như ngốc trệ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, khi Vô Danh cảm giác được bản thân còn đang ở trong hiểm cảnh, nhưng đã chậm một bước, hư ảnh tam kiếm bắn tới, tuy hắn nhanh chóng tránh được chỗ ngực, nhưng đâm vào đầu vai hắn.
Thời khắc này, hắn không muốn tiếp thu hết thảy, nhưng không thể không tiếp thu.
Ba trường kiếm năng lượng, năng lượng cũng không lớn, càng nhiều hơn chính là Kiếm Ý.
Năng lượng thương thân, Kiếm Ý thương chính là Kiếm Tâm.
Kiếm Ý bá đạo kia đâm vào đầu vai của Vô Danh, hắn thậm chí có thể cảm giác được Kiếm Ý càn quét, Kiếm Thế bá đạo kia muốn phá hủy kiếm tâm của hắn.
- Phốc xuy!
Thân thể Vô Danh lảo đảo lui về phía sau, trong miệng tràn ra tiên huyết.
Ở dưới kiếm ý kia, Vô Danh cảm giác lòng mình đang đau đớn.
Loại đau này, rất không bình thường, hoàn toàn khác thân thể đau, như nhìn thấy vật bản thân yêu mến nhất tổn thương ở trước mắt mình.
Loại đau này, như có thể phá hủy niềm tin của hắn, kết thúc sinh mệnh của hắn.
- Đa tạ...
Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ trôi nổi ở giữa không trung, bốn phía hết thảy năng lượng tiêu thất.
Mắt nhìn Vô Danh, lúc này Đỗ Thiếu Phủ rất rõ ràng, nếu không phải Vô Danh, vừa rồi mình sẽ không chiếm được chỗ tốt kia.
Chỗ tốt vừa rồi kia, chỉ có Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng nhất, bản thân đến tột cùng chiếm được cái gì.
Bốn phía an tĩnh, Vô Danh đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, bốn phía tràn ngập lôi điện tử sắc, có một loại cảm giác mông lung cùng thần bí nói không rõ.
Quần áo của Vô Danh phấp phới, khóe miệng nhỏ xuống một giọt máu, hơi ngửa mặt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, bốn phía mênh mông, hắn có loại cảm giác nói không ra lời.
Hắn một mực tìm kiếm bại một lần, loại bại này, không giống với khiêu chiến các Trưởng lão trong môn, hắn muốn chân chính bại một lần.
Hắn biết rõ, chỉ có hắn chân chính bại một lần, sau này mới có thể đi càng cao càng xa, mới có thể rõ ràng nhận rõ bản thân hơn, này là sư phụ đã nói với hắn.
Nhưng bây giờ hắn thất bại, thất bại ở trường hợp này, còn thua ở trong tay đệ tử của Khí Tôn, này không phải Vô Danh hắn mong muốn.
- Ngươi vừa mới lĩnh ngộ được cái gì?
Một lát sau, Vô Danh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lau vết máu ở khóe miệng.
- Đi theo bản tâm, không rời bản ý, không vong bản niệm.
Đỗ Thiếu Phủ không có giấu diếm.
- Ngươi vừa mới lĩnh ngộ Kiếm Đạo, là loại đạo nào?
Vô Danh lại hỏi.
- Ta cũng không biết nên gọi tên gì, nên gọi Phách Kiếm Đạo đi!
Đỗ Thiếu Phủ đáp.
- Phách Kiếm Đạo.
Vô Danh ngửa đầu, khẽ cười khổ nói:
- Cái tên thật bá đạo, thật là Kiếm Thế bá đạo!
- Ngươi còn có sức tái chiến, còn muốn giao thủ, chân chính đánh một trận hay không?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi, vừa rồi hai người giao thủ chỉ là Kiếm Đạo, vẫn chưa từng chân chính đại chiến, Vô Danh này sâu không lường được, có lẽ trên người còn có lá bài tẩy đánh một trận.
- Ở kiếm đạo mình tự hào nhất cũng thua, nào có mặt tái chiến, lần sau, nếu không lĩnh ngộ ra Kiếm Đạo của ta, sẽ vĩnh viễn không ra Tuệ Kiếm Môn nửa bước.
Vô Danh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó đầu ngón chân điểm đất mặt, thân ảnh bay xuống Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư.
- Tám cái, tám cái rồi, xem ra Thiếu điện chủ là muốn lấy 1 chọi 10!
Trên đỉnh núi thứ mười của Thần Lôi Sơn Mạch, trong đội hình Thất Tinh Điện, Diệu Tinh Trưởng lão, Vân Báo Trưởng lão… kích động hưng phấn.
- Thắng, ha ha ha ha, Thiếu Phủ thắng, bây giờ gia hỏa Tuệ Kiếm Môn lão kia, ở trước mặt lão tử, sợ là cũng không dám rút kiếm nữa rồi.
Trên đỉnh núi thứ sáu của Thần Lôi Sơn Mạch, tiếng cười kiêu ngạo của Cổ Thanh Dương trưởng lão quanh quẩn bốn phương, làm cho trên vài đỉnh núi, truyền đến không ít thần sắc khinh thường.
Đặc biệt là Quang Minh Thần Đình, Đại Luân Giáo, còn có Tuệ Kiếm Môn, không ít ánh mắt khinh thường căm hận nhìn về phía Cổ Thanh Dương trưởng lão .
- Ha ha, các ngươi thấy không, coi như là ở trên Kiếm Đạo, đệ tử Thiếu Phủ của ta cũng trực tiếp chà đạp Vô Danh kia.
Cổ Thanh Dương trưởng lão không thèm để ý ánh mắt khinh bỉ ở bốn phía chút nào, không ngừng vỗ vai Minh Trạch cùng Hồ Tam Khôn trưởng lão, hưng phấn khoa tay múa chân.
- Ngươi có đồ đệ tốt!
Hồ Tam Khôn trưởng lão thật sự là khiêng không được, trừng Cổ Thanh Dương trưởng lão một cái, bất quá trong lòng cũng vui vẻ kích động không thôi.
- Đó là đương nhiên, đây chính là hảo đồ đệ của ta, đồ đệ bảo bối của ta, cả Trung Châu cùng thế hệ, người nào có thể so sánh!
Cổ Thanh Dương trưởng lão không thèm để ý Hồ Tam Khôn trưởng lão khinh bỉ chút nào, cố ý lớn tiếng kiêu ngạo, thanh âm vang vọng bốn phía.
- Cổ Thanh Dương, chớ khoác lác nói sớm, cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi!
Có thanh âm trào phúng truyền ra, quanh quẩn ở đỉnh núi bốn phía.