Vừa rồi không lâu vẫn chiếm thượng phong, ai biết nháy mắt chiến cuộc liền hoàn toàn điên đảo.
- Diệp gia, Bạch gia, sợ là đã sớm tình toán kỹ a.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy biến cố đột nhiên phát sinh, mày khẽ nhúc nhích, từ lâm trận phản chiến đến xem, Bạch gia cùng Diệp gia sớm đã có tính toán, ở lúc tốt nhất, cho đối thủ một kích trí mạng.
Mà vừa rồi Bạch gia cũng đích xác làm được, theo Bạch gia phản chiến, Tần gia, Lưu Vân quận hoàn toàn thừa nhận không nổi.
- Không sợ đối thủ mạnh bao nhiêu, chỉ sợ đội hữu đánh lén a.
Vừa rồi phát sinh hết thảy, cũng để Đỗ Thiếu Phủ thầm than không thôi.
- Ngươi dám phản bội, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua Bạch gia ngươi!
Tào Thiên Mãng thở hổn hển, ánh mắt đỏ tươi nhìn Bạch Vĩ.
Tào Thiên Mãng hoàn toàn không ngờ ở thời điểm hắn hoàn toàn không phòng bị, sẽ bị Bạch Vĩ ám đánh lén, nếu không, lấy tu vi của Bạch Vĩ, căn bản khó có thể làm gì được hắn.
Bạch Vĩ nhìn Tào Thiên Mãng, trầm giọng nói:
- Thạch Thành lại thế nào cũng là Thạch Thành, tuy Bạch gia ta muốn được Lôi Đình Yêu Sư lưu lại chỗ tốt, nhưng thân là người Thạch Thành, còn làm không được việc dẫn sói vào nhà, huống chi liên thủ với ngươi là Tần gia, sao nói ta phản bội, là chính ngươi ngốc mà thôi!
- Bạch Kế Nho, ngươi ti bỉ!
Tần Tông Quỳnh cũng nhìn chằm chằm Bạch Kế Nho, hắn thật không ngờ Bạch Kế Nho sẽ đột nhiên phản chiến ra tay với hắn.
- Dẫn người Lưu Vân quận tới Thạch Thành, lại nói tiếp, ti bỉ chính là ngươi nha.
Huyền khí của Bạch Kế Nho chấn động, nho phục cổ đãng, mắt nhìn Tần Tông Quỳnh nói:
- Huống chi, binh bất yếm trá, Thạch Thành chung quy là Thạch Thành.
- Bạch Kế Nho, chúng ta không phải đã nói liên thủ sao, ngươi không giữ chữ tín!
Ngạn Thanh Tùng đang cùng Đỗ Chấn Vũ giao thủ cũng rít gào hét lớn, ánh mắt đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn thay đổi, để hắn khó có thể chấp nhận.
Bạch Kế Nho liếc nhìn Ngạn Thanh Tùng nói:
- Ngạn gia cho điều kiện, Diệp gia cũng cho, so với Ngạn gia, ta càng thêm tin tưởng Diệp gia.
- Bang bang!
Ngắn ngủn nháy mắt, giữa không trung lại truyền ra thanh âm trầm đục, thân hình của Ngạn Hoành cùng với Mạch hồn Lôi Quang Yêu Điêu lảo đảo lui đến trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng ẩn ẩn có vết máu tràn ra, Mạch hồn Lôi Quang Yêu Điêu cũng lập tức hóa thành phù văn rút vào trong cơ thể.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ dữ tợn rít gào, thân thể cao lớn dừng ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, thu liễm hai cánh, làm bên người Đỗ Thiếu Phủ căn bản không ai dám tới gần, bất quá ở trên hổ trảo cũng có một vết nứt, là vừa rồi bị Ngạn Hoành đánh ra.
- Hết thảy đều đã xong!
Sắc mặt của Diệp Bảo Lâm có chút tái nhợt, hít sâu một hơi, thủ ấn khẽ biến, thân ảnh như tia chớp lao thẳng tới Tần Tông Quỳnh, một đạo chưởng ấn bao trùm lôi điện, lôi điện che kín văn lộ kỳ dị, khí thế khủng bố, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước người Tần Tông Quỳnh.
- Đúng vậy, hết thảy đều không sai biệt lắm, nên kết thúc.
Ngay thời điểm chưởng ấn của Diệp Bảo Lâm sắp đánh trúng Tần Tông Quỳnh, một thanh âm nhàn nhạt truyền ra, một thân ảnh quỷ mị xuất hiện ở trước người Tần Tông Quỳnh, sau đó năng lượng dâng trào, va chạm với chưởng ấn của Diệp Bảo Lâm.
- Hừ!
Chưởng ấn đối kháng, thình lình xảy ra trọng kích, trực tiếp chấn Diệp Bảo Lâm liên tục rút lui, trong yết hầu truyền ra tiếng kêu rên, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi.
- Hả...
Tất cả ánh mắt nhìn về phía người mới tới, đó là một lão giả già nua, mặc trường bào màu xám, ánh mắt giống như tinh thần sáng ngời thâm thúy, lẳng lặng đứng ở nơi đó, khí tức làm huyền khí trong cơ thể người ta tắc nghẽn.
Một ít cường giả Tần gia nhìn thấy lão giả đột nhiên xuất hiện kia, thần sắc ngưng trọng nhất thời lộ ra ý cười, sau đó đều cung kính hành lễ:
- Gặp qua Tây Bình thúc công!
- Tần Tây Bình, đồn đãi năm mươi năm trước đã bị Tử Viêm Yêu Hoàng đánh chết, sao hắn có thể còn sống.
- Tần Tây Bình, hắn dĩ nhiên là Tần Tây Bình!
...
Diệp Quang, Bạch Vĩ, Ngạn Hoành… biến sắc, Tần gia Tần Tây Bình, so với bọn họ còn cao hơn một lứa, đồn đãi người này ở Sương Đô sơn mạch gặp phải Tử Viêm Yêu Hoàng, bị đánh chết, không nghĩ tới hắn còn sống, che dấu đến cuối cùng.
Theo người này xuất hiện, tiếng chém giết ở chung quanh cũng đình trệ xuống, khí tức vô hình bị áp chế, để mọi người cảm giác được nguy hiểm.
Đỗ Chấn Vũ, Ngạn Thanh Tùng, Đỗ Chí Hùng… đều như có ăn ý lặng yên dừng tay, ánh mắt lẳng lặng nhìn người mới tới.
Lúc này tất cả Yêu thú tọa kỵ cũng bị khí tức vô hình áp chế không dám phát ra tiếng.
- Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh, Tần gia còn có cường giả như thế!
Cảm giác khí tức trên thân người tới, Tào Thiên Mãng cũng khiếp sợ biến sắc, Tần gia còn cất dấu cường giả như thế, hắn là hoàn toàn không biết, đến lúc này hắn mới biết được, hắn bị Tần gia lợi dụng.
- Thật mạnh!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Tây Bình, quanh thân đối phương chấn động ra khí tức, khiến lòng hắn run sợ.
- Đợi nhiều như vậy năm, hẳn là đã không sai biệt lắm.
Tần Tây Bình thấp giọng nói, sau đó ánh mắt nhìn chung quanh, nếu như không để ý đến ai, ngược lại nhìn thoáng qua Vương Lân Yêu Hổ cùng Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu gia hỏa rất khó được, hậu nhân Tần gia không người có thể so sánh, tiểu tử, ta gả nha đầu tiểu Lộ cho ngươi, từ đây về sau Đỗ gia ngươi cùng Tần gia ta chính là người một nhà, ta cũng hết sức bồi dưỡng ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Tần Tây Bình vừa nói ra, tất cả ánh mắt ở đây sửng sốt, mà sắc mặt của Tào Thiên Mãng thì khó coi lên, Tần Tiểu Lộ là vị hôn thê của nhi tử hắn, lúc này Tần gia rõ ràng là không có đặt hắn ở trong mắt.
Trong đội hình Tần gia, Tần Tiểu Lộ cũng biến sắc, sau đó mắt nhìn về phía thiếu niên áo tím ở bên người Cự Hổ khổng lồ kia, không biết vì sao, trong mắt lại ẩn ẩn có chút chờ mong.
- Tần gia đây là ý tứ gì, chẳng lẽ quên hiệp nghị với Lưu Vân quận ta sao!
Tào Thiên Mãng cả giận nói, Lưu Vân quận tới mấy trăm người, giờ phút này chỉ thừa lại một phần ba ở phía sau hắn, tổn thất thảm trọng.
Tần Tây Bình quay đầu liếc nhìn Tào Thiên Mãng một cái nói:
- Bọn họ nói không sai, Thạch Thành đích xác không phải Lưu Vân quận có thể nhúng chàm, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi là Lưu Vân quận quận chủ, thì có tư cách nhúng chàm Thạch Thành sao, nếu không phải hơn mười năm qua ta đợi hôm nay, Lưu Vân quận còn đến phiên hậu bối như ngươi cai quản sao, mang theo người của ngươi đi đi, chuyện tình của Thạch Thành, còn chưa tới phiên ngoại nhân đến nhúng tay.
- Hảo một cái Tần gia, ha ha, hảo một cái Thạch Thành, Tào gia ta nhớ kỹ.
Tào Thiên Mãng cười to, ánh mắt phập phồng, hắn cũng không phải ngốc, sự tình hôm nay, hắn đã chiếm không được tiện nghi gì, chỉ có thể lui mà cầu tiến, vẫy tay nhìn mọi người phía sau oán hận nói:
- Chúng ta đi!
Người Lưu Vân quận nhất thời tụ tập lại, theo Tào Thiên Mãng chật vật rời đi, cuối cùng biến mất ở xa xa.
Không ai đi ngăn trở Tào Thiên Mãng, dù sao sau lưng Tào Thiên Mãng là toàn bộ Thạch Long đế quốc, hơn nữa lúc này tất cả lực chú ý đều dừng ở trên người Tần Tây Bình.
Tần Tây Bình nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu tử, ngươi suy nghĩ được chưa?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Tây Bình, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên nụ cười nói:
- Ngượng ngùng, ta không có hứng thú.
Sắc mặt của Tần Tây Bình hơi thay đổi nói:
- Tiểu tử, ngươi cần phải nghĩ rõ ràng, nghĩ kỹ lại trả lời ta cũng không muộn!
- Ta đã nghĩ rất rõ ràng, vẫn không có hứng thú!
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu.
- Vậy thật sự là đáng tiếc, bất quá người không thể để ta sử dụng, ta sẽ không lưu lại, nên ngươi chỉ có thể đi tìm chết!
Giọng nói âm lãnh của Tần Tây Bình vừa hạ xuống, tiếng xé gió đột nhiên chấn động, sau đó thân ảnh mơ hồ lướt đi, cơ hồ là trong thời gian ngắn, liền xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ không xa, một tay nắm về phía cổ họng của Đỗ Thiếu Phủ.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ rít gào, vỗ cánh dựng lên, mãnh hổ đập ra, như hổ rình mồi, phù văn lan tràn, hổ trảo xé rách không khí.
- Xuy...
Thân ảnh của Tần Tây Bình như quỷ mị tránh đi hổ trảo của Vương Lân Yêu Hổ, lấy tư thế bất khả tư nghị phách về phía Vương Lân Yêu Hổ.
Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh thối lui, nhấc lên gió lốc.
- Nghiệt súc, ngươi còn kém một chút!
Tần Tây Bình khẽ quát một tiếng, thân ảnh đạp giữa hư không, hóa chưởng thành quyền, đánh lên cánh trái của Vương Lân Yêu Hổ.
- Phanh!
Một quyền hạ xuống, trầm đục như sấm, cánh trái của Vương Lân Yêu Hổ bị tập kích, thân thể cao lớn lảo đảo rơi xuống đất, cánh trái đau đớn làm nó dữ tợn rít gào.
- Trước giết tiểu tử ngươi, sau đó lại thu bí cốt của Lôi Đình Yêu Sư cũng không muộn.
Tần Tây Bình tiếp tục đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, sát ý dâng trào.
- Thiếu Phủ cẩn thận.
Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, ngay cả Bạch Kế Nho cũng đồng loạt đánh về phía Tần Tây Bình.
- Không biết tự lượng sức mình!
Tần Tây Bình cười lạnh, thần sắc cũng hoàn toàn âm trầm xuống, phất tay áo, một cổ năng lượng kinh khủng trực tiếp va chạm lên người Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng, Bạch Kế Nho.
- Oanh ầm ầm!
Thân hình của Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, Bạch Kế Nho giống như diều đứt dây bị đánh bay, sau đó hung hăng va vào vách tường đình viện của Diệp gia, làm vách tường rạn nứt, đình viện rốt cục không chịu nổi năng lượng trùng kích, sụp đổ xuống.
- Liên thủ!
Ánh mắt Diệp Quang âm trầm, liếc mắt nhìn Bạch Vĩ một cái, hai người nhất thời đánh về phía Tần Tây Bình, sự cho tới bây giờ, chỉ có liên thủ liều mạng.
- Rống!
Hai người dốc hết toàn lực, lại lần nữa thúc dục Mạch hồn, hư ảnh Toái Không Băng Hùng cùng Lôi Quang Báo khổng lồ đồng thời bao phủ về phía Tần Tây Bình.
Tần Tây Bình cười lạnh, này hết thảy đều là hắn an bài, hắn mới là người thắng cuối cùng.