Trên Thần Lôi đài thứ năm, ánh mắt của Trình Thắng Nam còn đang nhìn thanh niên áo tím kia, nhớ lại kỷ niệm lúc trước, ở sâu trong nội tâm có loại chua xót không nói ra được.
Nàng không biết mình chọn hết thảy có đúng hay không?
Vận mệnh gây ra, hay bản thân không đủ kiên định?
Hay sinh ở nhà Đế Vương, đẩy nàng đi tới hôm nay?
Đây hết thảy, có phải thật chính xác hay không?
Thời khắc này, không có người có thể trả lời tiếng lòng của nàng.
Trình Thắng Nam đột nhiên nhớ lại đêm trước đính hôn, muội muội Trình Diễm nói với nàng.
Nhưng nàng biết, thời khắc này có chút kỷ niệm đã càng ngày càng xa...
- Hừ!
Dưới Dẫn Lôi Đài, Âu Dương Sảng nhìn lên, trong cổ họng hừ lạnh một tiếng, thần sắc dễ nhìn hơn không ít.
- Xùy!
Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ ba, áo tím khẽ động.
Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ ba, là một thanh niên đầu vai thêu hoa văn hình kiếm trông rất sống động.
Thanh niên này tản ra khí tức lạnh lùng nhạt nhạt, da trắng nõn, trong mắt như có ánh sao, lãnh tuấn như băng, tựa như có thể nhìn xuyên Luân Hồi.
- Tuệ Kiếm Môn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đồ văn kiếm hình trên vai thanh niên, không khó phỏng đoán thanh niên kia tới từ Tuệ Kiếm Môn, khuôn mặt giống như đao tước, cho người ta một loại cảm giác sắc bén, lộ ra phong mang, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
- Rất mạnh!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ thầm ba động, nhìn khí tức trên người thanh niên kia như ẩn như hiện, sâu không lường được, cực kỳ nguy hiểm.
Loại cảm giác trong vô hình này, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy, thanh niên trước mắt đáng sợ hơn Trình Thắng Nam, Giang Nhược Lâm nhiều lắm.
Thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, lúc này mình đối mặt, sợ rằng sẽ là kịch chiến chân chính!
- Ta mặc kệ ngươi là Kiều Phong hay Đỗ Thiếu Phủ, nhưng ngươi là đệ tử của Khí Tôn?
Vô Danh mở miệng, thanh âm lạnh lùng, như lợi nhận, thân hình thon dài, trên lưng vác ba chuôi trường kiếm ba màu kim bạch hoàng, giống như hình quạt mở ra.
- Mặc kệ ta là Kiều Phong hay Đỗ Thiếu Phủ, ta đều là đệ tử của Khí Tôn!
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị, có kim mang ba động.
Từ trong miệng Cửu Trọng Linh, Đỗ Thiếu Phủ đã biết, Tuệ Kiếm Môn Vô Danh đang tìm mình, sợ là lai giả bất thiện.
Mà đối với lai lịch của Vô Danh, Đỗ Thiếu Phủ từ trong miệng Đông Lý Điêu cùng Lâm Vi Kỳ cũng có hiểu biết, người này là trẻ tuổi đệ nhất nhân của Tuệ Kiếm Môn, trầm mê Kiếm Đạo, một Kiếm Si tuyệt đối, tu vi sâu không lường được.
Ở trên tu vi Kiếm Đạo, Vô Danh này từ lâu đã vượt qua cùng thế hệ, ngay cả rất nhiều Trưởng lão của Tuệ Kiếm Môn cũng mặc cảm.
- Vậy là tốt rồi, ta không có tìm sai người.
Vô Danh khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Sư phụ ngươi Khí Tôn thiếu một phần sổ sách, 1400 năm, sư nợ đồ thường, thiên kinh địa nghĩa!
Nói xong, Vô Danh phất tay mà động, như lợi kiếm ra khỏi vỏ, phù văn chói mắt phun trào, một thanh trường kiếm năng lượng toàn thân rực rỡ xuất hiện ở trong tay, giống như thiên thành, phù văn lấp lóe.
- Ô...ô...n...g!
Nắm trường kiếm năng lượng ở trong tay, giống như vật thật, phong lôi rung động, thanh âm kiếm minh xuyên kim đoạn ngọc, khiến màng tai người ta đau nhức.
- Huyền khí ngưng kiếm.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ vẩy lên, loại thủ đoạn lấy huyền khí ngưng kiếm này cũng không quá khó khăn, người tu vi thấp cũng có thể làm được.
Chỉ là huyền khí ngưng kiếm đến trình độ như Vô Danh, lại tuyệt đối là khó mà nhìn thấy.
Trường kiếm năng lượng run run, không gian hơi rung nhẹ.
- Sư nợ đồ thường, thiên kinh địa nghĩa, mặc kệ gia sư để lại sổ sách gì, ta tận lực bồi tiếp.
Đỗ Thiếu Phủ không có hỏi nhiều, đường đường trẻ tuổi đệ nhất nhân của Tuệ Kiếm Môn, tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung.
Bất kể sư phụ Khí Tôn để lại sổ sách gì ở bên ngoài, bản thân tận lực bồi tiếp là được.
- Rất có đảm đương.
Vô Danh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khí chất lạnh lùng nói:
- Ta ba tuổi bắt đầu học kiếm, cho tới hôm nay tổng cộng 22 năm, từ ngày đầu tiên học kiếm, sư phụ liền nói cho ta biết, một ngày kia nếu gặp phải đệ tử cùng hậu nhân của Khí Tôn Hạ Hầu Phong Lôi, phải đánh bại từng cái từng cái, bằng không, ta không thể học kiếm.
Thời khắc này Vô Danh vẫn bình tĩnh như cũ, Kiếm Đạo của hắn sớm đã đến cảnh giới quy về bản tâm.
Vì hôm nay, hắn một mực chờ đợi, đã chờ 22 năm.
Còn nguyên nhân, hắn không hỏi nhiều, cũng không cần hỏi nhiều.
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ cười, không biết sư phụ ở Tuệ Kiếm Môn đắc tội người nào, vô duyên vô kế để lại một món nợ cho mình.
Bất quá may mắn, dù sao thời khắc này mình cũng cần đánh một trận.
- Kiếm Đạo sao...
Nhìn trường kiếm trong tay Vô Danh, huyền khí trên người Đỗ Thiếu Phủ hơi run run, khí thế vô hình hiển lộ, chung quanh nhất thời có lực lượng đè nén lan tràn, một thanh trường kiếm do huyền khí ngưng tụ xuất hiện ở trong tay.
- Ầm!
Trường kiếm năng lượng trước người Đỗ Thiếu Phủ giống Tử Kim Thiên Khuyết như đúc, đột nhiên, một cỗ khí tức tuyệt đối không kém Vô Danh càn quét ra.
Trong lúc mơ hồ, không gian bốn phía đọng lại, hai cỗ khí tức vô hình giao phong, va chạm vào nhau.
Hai người vẫn không có động thủ, bầu không khí đột nhiên bắt đầu căng thẳng.
Người chưa động thủ, khí thế đã bắt đầu giao phong.
Lẫn nhau đối kháng, chỉ là khoảnh khắc, hai cỗ khí thế cơ hồ là đồng thời yên diệt.
- Ngươi không cần lựa chọn Kiếm Đạo, bên trên Kiếm Đạo, ngươi không phải đối thủ của ta!
Vô Danh nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, ở trên Kiếm Đạo hắn có tự tin tuyệt đối.
- Vậy sao?
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, chỉ là cùng lúc ấy, khí tức trên người bỗng nhiên trở nên ác liệt, áo tím vù vù, mang theo khí tức bá đạo, huyền khí giống như phong bạo quét ra.
- Hưu...u...u...
Tiếp theo một cái chớp mắt, kiếm ảnh năng lượng trong tay Đỗ Thiếu Phủ run rẩy, kiếm ảnh kim sắc lướt ầm ầm ra.
Mỗi một đạo kiếm mang bắn ra, đều mang theo khí tức đáng sợ, dẫn động hư không bốn phía, trong lúc mơ hồ lôi điện tụ đến.
- Phân Hoa Phất Liễu, này là Phân Hoa Phất Liễu trong Minh Thánh Kiếm Phổ.
Trên đỉnh núi thứ sáu của Thần Lôi Sơn Mạch, Hồ Tam Khôn trưởng lão khẩn trương lên, có chút mong đợi nói:
- Trên Kiếm Đạo, những tên kia của Tuệ Kiếm Môn đích thật là có chút bản sự, nghe nói Vô Danh là kỳ tài Kiếm Đạo, Thiếu Phủ có chút chịu thiệt a.
- Phóng rắm, những tên kia của Tuệ Kiếm Môn ở trên kiếm đạo có chút bản sự, lẽ nào Minh Thánh Kiếm Phổ của Cổ Thiên Tông chúng ta yếu sao, nếu như Thiếu Phủ ở trên Kiếm Đạo đánh bại Vô Danh, ta xem sau này đám lão gia hỏa kia của Tuệ Kiếm Môn nhìn thấy lão tử, còn dám động một chút là rút kiếm hay không.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nói, mong đợi đệ tử bảo bối của mình có thể vì mình tranh ánh sáng.
Đám người Minh Trạch trưởng lão cùng Hồ Tam Khôn trưởng lão trừng Cổ Thanh Dương trưởng lão một cái, bọn họ tự nhiên rõ ràng, một lão Kiếm Si ở trong Tuệ Kiếm Môn, ở Kiếm Đạo liên tiếp đánh bại Cổ Thanh Dương trưởng lão chín lần, lần lần đều để Cổ Thanh Dương trưởng lão đầy bụi đất quay về.
Này bị coi là quái sự lớn nhất của Cổ Thanh Dương trưởng lão từ trước tới nay, chẳng qua chuyện này, trong Cổ Thiên Tông không có mấy người biết.
Huống chi người biết căn bản không dám truyền ra, vạn nhất chọc Cổ Thanh Dương trưởng lão, kia cũng không phải đùa giỡn.
Trên Thần Lôi đài, theo Đỗ Thiếu Phủ xuất kiếm, con mắt của Vô Danh động, tựa hồ mỗi một động tác nhỏ cùng mỗi một ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ, đều bị hắn theo dõi.
- Ô...ô...n...g!
Vô Danh xuất kiếm, trường kiếm năng lượng đâm ra, một kiếm đơn giản, mau lẹ ác liệt, nhanh chóng vô biên, trực tiếp phá giải Phân Hoa Phất Liễu của Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, một kiếm đơn giản, cũng đã biết Vô Danh đáng sợ.
Ngay sau đó trường kiếm năng lượng trong tay biến hóa, kiếm thức cũng biến hóa, mũi kiếm của Đỗ Thiếu Phủ liên tiếp chỉ vào hư không ba lần, phun trào phù văn lộng lẫy.
Này là Dương Quan Tam Điệp trong Minh Thánh Kiếm Phổ, thượng trung hạ ba chỗ phong tỏa Vô Danh.
Vô Danh vẫn lạnh lùng, hư ảnh trường kiếm trong tay liên tiếp biến hóa, lần thứ hai xuất kiếm, điểm ba lần, hóa giải Dương Quan Tam Điệp của Đỗ Thiếu Phủ.
- Hưu...hưu......
Nhất thời kiếm quang của hai người dây dưa, phong lôi rung động, từng chiêu kiếm quang nhìn như đều là kiếm chiêu đơn thuần, nhưng hết lần này tới lần khác ẩn chứa Đại Đạo, liên miên bất tuyệt.
Hai người giao thủ, không có âm thanh quá lớn, chỉ có thanh âm leng keng quanh quẩn ở trên hư không.
Từng đạo kiếm quang từ trong tay hai người xẹt qua, ở trên hư không lưu lại dấu vết chân không.
- Ào ào!
Kiếm quang kinh thiên, phù văn mãnh liệt, cơ hồ muốn tràn ngập hư không, leng keng rung động không dứt.
Đỗ Thiếu Phủ càng đánh càng kinh ngạc, ở trên Kiếm Đạo, Vô Danh này quá mạnh mẽ, cường hãn không thể tưởng tượng nổi, chiêu chiêu kiếm quang lướt tới, cơ hồ là không thể hóa giải.
Khí chất của Vô Danh từ đầu tới đuôi đều lạnh lùng, như không mang theo bất luận tình cảm nhân loại nào nên có.
- Trên Kiếm Đạo, cùng thế hệ không người có thể là đối thủ của Vô Danh sư huynh!
Phía dưới Dẫn Lôi Đài, đệ tử Tuệ Kiếm Môn tự tin nói.
Từ nhỏ đến lớn, sinh mệnh của Vô Danh chỉ có kiếm, kiếm chính là hết thảy.
Ở trong Tuệ Kiếm Môn, Vô Danh chưa bao giờ thất bại, trên Kiếm Đạo đơn thuần, không ít Trưởng lão của Tuệ Kiếm Môn cũng cam bái hạ phong.
Cả Trung Châu, tất cả danh gia kiếm đạo, Vô Danh ở trước 18 tuổi, đều từng nhất nhất bái phỏng qua, kết quả chỉ có một... Chưa bao giờ thất bại!
Thời khắc này ánh mắt bốn phía đều rơi vào kiếm ảnh của hai người trên Thần Lôi đài.