Ngay thời điểm tia sáng chói mắt kia kèm theo uy áp to lớn càn quét đè ép xuống, quanh người Đỗ Thiếu Phủ có từng cỗ huyền khí kèm theo phù văn chói mắt lan tràn ra.
- Ầm!
Khí tức phun trào, như muốn vặn vẹo không gian.
Giờ khắc này, trong hai con ngươi của Đỗ Thiếu Phủ hóa thành tinh huy chói mắt, như hai tinh thần xoay tròn, muốn rơi xuống phàm trần.
Đối mặt tia sáng chói mắt của Trình Thắng Nam đè ép, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ nhảy qua không gian bay lên.
Áo tím vù vù, hào quang như tinh thần xoay tròn, từng cỗ khí tức tinh thần từ trong cơ thể lan tràn, từng cỗ quang mang thần bí phun trào.
Thân ảnh áo tím cao ngất kia, lúc này bao quanh tinh huy, thân ảnh trở nên siêu phàm thoát tục, giống như thần linh giáng thế, cao quý bất phàm, khiến tâm thần người ta nhộn nhạo!
- Ào ào...
Quang mang bốn phía, uy áp mênh mông, lúc này đối mặt bóng người kia, nhưng không thể lay động, thậm chí kiêng kỵ.
Ở dưới quang mang kích đãng, Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, phù văn chói mắt ở trong không ít ánh mắt kinh ngạc, bỗng nhiên hóa thành thủ ấn khổng lồ.
Ngay thời điểm thủ ấn xuất hiện, không gian xung quanh ầm ầm run lên, một cỗ uy áp còn mạnh hơn Trình Thắng Nam giáng lâm, làm cho vô số thiên kiêu ở phía dưới kinh biến!
- Tinh Diệu Ấn!
Thủ ấn hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ đè tới trước, có phù văn rực rỡ từ trong thủ ấn tràn ra, thôn phệ quang mang.
Tia sáng trên Thần Lôi đài bị thôn phệ, để bốn phía tiến vào trong màn đêm.
Thủ ấn kia đánh ra, tựa như tinh thần rực rỡ trong bầu trời đêm phóng thích, mang theo khí tức bao la ùn ùn kéo xuống, uy áp có một không hai, trấn áp trời cao!
- Uy áp thật mạnh, này là tinh thần áo nghĩa sao!
- Lẽ nào hiện tại mới là thực lực chân chính của hắn!
Thủ ấn tinh thần xuất hiện, bốn phía có vô số thanh âm chấn kinh truyền ra, có người hít vào khí lạnh.
Khí tức kia, rõ ràng càng mạnh hơn Trình Thắng Nam.
- Đó là thủ đoạn của Thất Dạ Hi, sao hắn lại biết.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ thúc giục thủ ấn, trong người vây xem, đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Quỷ Oa… nghi hoặc kinh ngạc.
Bọn họ có thể nhìn ra được, đó là thủ đoạn của Thất Dạ Hi.
- Phần phật!
Chỗ thủ ấn đi qua, trực tiếp phá hủy tia sáng chói mắt quanh người Trình Thắng Nam, phủ đầu trấn áp.
Trong tinh huy, lại mang lực lượng tinh thần cuồng bạo giáng lâm xuống.
Lực lượng cuồng bạo có thể ảnh hưởng không gian, thôn phệ tia sáng, như Tinh Không hàng lâm!
Trình Thắng Nam đại biến, thủ ấn nhanh chóng biến ảo, tia sáng chói mắt không ngừng phóng thích ra.
Tia sáng chói mắt kia giống như muốn hóa thành vách ngăn, ngăn trở không gian!
Thời khắc này Trình Thắng Nam tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ, có thể bước lên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, dựa vào cũng không phải vận khí.
Chỉ là thủ ấn tinh thần kia, trời sinh có thể khắc chế tia sáng của nàng, như tinh thần chân chính xuyên thấu không gian.
Ở dưới Dẫn Lôi Đài, mọi người cảm thụ được uy áp, trong ánh mắt run rẩy, chỗ tinh thần thủ ấn đi qua, không gian bị đồng hóa, hư không bốn phía hiện lên Không Gian Liệt Phùng, cuối cùng xuất hiện ở trước người Trình Thắng Nam!
- Ngươi thua!
Đỗ Thiếu Phủ quát nhẹ, quang mang tinh thần hạ xuống, giống như hợp với biển sao đang lay động, có dị tượng tinh thần rơi xuống xuất hiện.
- Phốc xuy...
Quang mang trên thân thể mềm mại của Trình Thắng Nam băng toái, như ở trong Tinh Hà bị vô số ngôi sao công kích, bị chấn ho ra máu, sau đó hung hăng nện ở trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư.
Theo Trình Thắng Nam phun máu rơi xuống, trên Thần Lôi Sơn Mạch, sắc mặt đám người Quang Minh Thần Đình Nhâm Lôi Trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi.
Kiều Phong kia dĩ nhiên là đệ tử Cổ Thiên Tông, mà lúc này còn một chiêu đánh bại Trình Thắng Nam chiếm được Quang Minh lão tổ truyền thừa.
Đây đối với cả Quang Minh Thần Đình mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
- Ha ha ha ha, lại thắng, lại thắng.
Thần Lôi Sơn Mạch thứ sáu, Cổ Thanh Dương trưởng lão kích động khoa tay múa chân, hai cái răng cửa nhô ra, chỉ là theo thói quen còn muốn vỗ Hồ Tam Khôn trưởng lão, lần nữa vỗ không, Hồ Tam Khôn trưởng lão đã không biết lúc nào lặng yên trốn tới bên cạnh Minh Trạch trưởng lão.
- A...
Tiếp theo một cái chớp mắt, Minh Trạch trưởng lão cùng Hồ Tam Khôn trưởng lão đồng thời ăn đau, Cổ Thanh Dương trưởng lão vọt tới giữa hai người, tay không ngừng vỗ vai hai người, nhếch lên hai cái răng cửa, hưng phấn nói:
- Các ngươi thấy không, thấy không, đồ đệ của lão tử lại thắng!
- Thấy được, thấy được!
Minh Trạch trưởng lão cùng Hồ Tam Khôn trưởng lão rất bất đắc dĩ.
- Thiếu điện chủ thần dũng, Thất Tinh Điện ta sẽ hưng thịnh!
Trên đỉnh núi thứ mười, Diệu Tinh Trưởng lão, Vân Báo Trưởng lão, Vân Tử Cầm Trưởng lão… không khỏi kích động.
Cổ Thiên Tông, ánh mắt của Tư Mã Đạp Tinh lộ ra vui vẻ, nói:
- Thật đúng là không lưu tình a.
Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, Trình Thắng Nam đứng dậy, khóe miệng tràn ra vết máu, mắt nhìn thanh niên từng quen thuộc kia.
Khoảng cách bất quá là hơn mười trượng, nhưng lúc này lại như rạch trời.
Ánh mắt của Trình Thắng Nam ba động, nhìn thanh niên trôi nổi giữa không trung kia, tựa hồ lúc này mới từ từ ý thức được, cho tới nay, không phải hắn và nàng có khoảng cách, mà là nàng và hắn có chênh lệch.
Giờ phút này chênh lệch, tựa hồ còn đang càng ngày càng xa...
- Ngươi thất bại.
Đỗ Thiếu Phủ trôi nổi giữa không trung, mắt nhìn nữ tử khóe miệng chảy ra tiên huyết trên Thần Lôi đài, thanh âm bình thản.
Chỉ là thanh âm bình thản kia, càng để trong lòng Trình Thắng Nam run lên, trong lúc mơ hồ có một tia đau nhức, giống trong tim bị kim đâm.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ cười khổ, khẽ ngẩng đầu nói:
- Không sai, ta thất bại.
Nhìn nữ tử khí tức uể oải, Đỗ Thiếu Phủ nguyên bản cho rằng mình có thể coi như người qua đường, nhưng lúc này, vẫn khó có thể chân chính làm được, thanh âm ôn hòa một chút nói:
- Lúc trước ở Man Thú Sơn Mạch, ngươi bảo ta chờ ngươi, có còn nhớ không?
Nghe vậy, ánh mắt của Trình Thắng Nam không nhịn được nữa run lên.
Thời điểm không có ta, ngươi thành thật một chút, bằng không chờ ta trở lại, nhất định sẽ không tha ngươi... lời nói kia quanh quẩn ở bên tai, chỉ là thời điểm gặp lại hắn, hắn đang vì Khai Minh Thành huyết chiến.
Bên cạnh nàng, khi đó đã có một cái “hắn khác.
Nàng có bất đắc dĩ của nàng, lúc trước, bản thân nàng cũng không biết mình từng dao động qua, mà sau đó, hết thảy biến cố tới quá nhanh...
Thời khắc này không người nào có thể thấy, trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ nhất, trong mắt Đông Ly Xích Hoàng, lãnh ý càng ngày càng nồng đậm.
- Nhớ kỹ... Nhưng ngươi đã quên...
Sau một lát, Trình Thắng Nam khẽ gật đầu một cái, hai mắt ba động, tựa như muốn trào ra cái gì đó, xoay người, bóng hình xinh đẹp hạ xuống Đoán Thể Thần Lôi đài thứ sáu.
- Là người chết qua một lần, hà tất tận lực quên làm gì, đã tiêu tan.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng lưng kia nói, khóe miệng cười nhạt, phong khinh vân đạm.
Tựa hồ nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói, Trình Thắng Nam dừng chân ở trên Thần Lôi đài thứ năm, hai mắt ướt át, khóe mắt tựa hồ có cái gì tràn ra, nhưng cưỡng ép nhịn xuống.
- Tiếp tục, chiến!
Đỗ Thiếu Phủ đạp không, nhìn Đoán Thể Thần Lôi đài thứ ba, áo tím khẽ động, trong mắt chiến ý phun trào!