Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 926: Gặp lại chúc mừng.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đắc tội.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, mắt mang mỉm cười.

- Ta toàn lực làm, cũng không phải đối thủ của ngươi, hà tất tự rước lấy nhục, bất quá sau này có cơ hội, tất nhiên sẽ tìm ngươi luận bàn!

Giang Nhược Lâm dịu dàng cười, vẫn giống như Trích Tiên, bất nhiễm khói lửa trần thế, nói xong dáng người xinh đẹp nhảy xuống.

- Lại thắng, ha ha, Thiếu Phủ lại thắng.

Trên Thần Lôi Sơn Mạch, nhìn một màn trong Thời Không Phù Trận, Cổ Thanh Dương trưởng lão cười như hoa nở rộ, kích động không ngừng vỗ Hồ Tam Khôn trưởng lão ở bên cạnh.

Mặc dù Cổ Thanh Dương trưởng lão không có vận dụng huyền khí, nhưng thân là cường giả siêu cấp, mỗi lần vỗ xuống, đều làm cho Hồ Tam Khôn trưởng lão đau muốn khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì, chỉ có thể lặng yên lui ra phía sau một bước.

- Đạp...

Cổ Thanh Dương trưởng lão theo thói quen vỗ xuống, không chú ý, thân thể lảo đảo kém chút té ngã, nhìn Hồ Tam Khôn trưởng lão lui ra phía sau, cũng lui theo, không có khí chất cường giả siêu cấp chút nào, hưng phấn tiếp tục vỗ Hồ Tam Khôn trưởng lão, nói:

- Thấy không, đệ tử ta chính là cường hãn, không người có thể địch, năm đó ánh mắt của các ngươi kém xa ta, ha ha ha ha ha ha...

Hồ Tam Khôn trưởng lão trừng Thanh Dương trưởng lão một cái, ánh mắt rất ủy khuất cùng bất đắc dĩ, nhắc tới năm đó, thậm chí là mơ hồ đau lòng.

Đám người Minh Trạch trưởng lão nghe Cổ Thanh Dương trưởng lão nhắc tới năm đó, từng cái đều đau lòng không thôi.

Sớm biết gia hỏa năm đó sẽ kinh khủng như vậy mà nói, năm đó đánh chết bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, kết quả bị Cổ Thanh Dương trưởng lão sửa mái nhà dột.

Nếu không, giờ phút này, môn hạ của bọn họ có một đệ tử như vậy, đó là hạnh phúc bực nào.

- Xùy!

Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ năm, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ vừa mới hạ xuống, một bóng người màu xanh nhất thời nhào vào trong ngực.

- Nha đầu.

Đỗ Thiếu Phủ cười, khẽ ôm nữ tử ở trong ngực, trên khuôn mặt cương nghị nhuệ khí mang theo mỉm cười nhàn nhạt.

Nha đầu kia cùng Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ đều không có sự tình, Đỗ Thiếu Phủ cũng coi như yên tâm.

- Ca ca, ta nghĩ ngươi không cần chúng ta nữa.

Đỗ Tiểu Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, con ngươi đen nhánh như suối nước trong suốt, lúc này hiện lên cao hứng vui sướng.

Mấy năm nay, hình dạng của Đỗ Tiểu Thanh cũng thay đổi không ít, bất quá đã 17 - 18 tuổi, vẫn lộ ra ngây ngô nhạt nhạt, cùng thân thể yêu mỵ mê người vẫn có chút không quá tương xứng.

- Nha đầu ngốc, các ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cười, mấy năm này nha đầu kia tựa hồ tu vi tiến bộ rất khủng bố, có thể đặt chân Đoán Thể Thần Lôi đài thứ năm, chính là chứng minh tốt nhất.

Mỉm cười, nhìn nữ tử trước người, Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Sau này chúng ta trò chuyện tiếp, hiện tại để ca ca nhìn xem thực lực của ngươi hiện tại đến trình độ nào?

- Ta mới không giao thủ với ca ca, ta có thể cảm giác được, ta không phải đối thủ.

Nói xong, Đỗ Tiểu Thanh nhảy lên, thân thể lui về phía sau, thân thể tiền đột hậu kiều, mạn diệu lồi lõm, con ngươi không linh, đôi môi đỏ mọng cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Ca ca là muốn đánh bại mọi người sao?

- Ân, chỉ có thể thắng, không thể bại.

Đỗ Thiếu Phủ cười, nhìn nha đầu trước người kia, khí chất thuần khiết, khiến người ta không cảm giác được bất kỳ tà niệm.

Ánh mắt của Đỗ Tiểu Thanh đảo qua Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, nhìn nữ tử cao gầy kia, trong mắt không linh lộ ra chút không vui nói:

- Ca ca, Thạch Long Đế Quốc vong ân phụ nghĩa, nữ nhân kia càng vô tình vô nghĩa, không cho phép ngươi thủ hạ lưu tình với nữ nhân kia, bằng không sau này ta không để ý tới ngươi.

Nói xong, Đỗ Tiểu Thanh trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái, mang một chút hờn dỗi.

Sau đó bóng hình xinh đẹp hạ xuống Đoán Thể Thần Lôi đài thứ sáu.

Nhìn bóng hình xinh đẹp kia hạ xuống, trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ có chút cười khổ, sau đó khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, trong hai con ngươi sáng sủa, một tia tình cảm lướt qua, sau đó nội liễm không thấy.

Dưới Dẫn Lôi Đài, Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Vân Long… nhìn phía trên, thần sắc cũng có chút phức tạp.

- Xùy!

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, nhẹ nhàng hạ xuống, không mang theo một tia ba động.

Thân thể của Trình Thắng Nam khẽ run, mắt nhìn thanh niên áo tím trước mắt, nàng không nghĩ tới, lại còn có lúc gặp lại, chỗ sâu trong hai mắt, có chút tình cảm phức tạp, nhưng cực kỳ mờ ảo...

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thật lâu, trong không khí hiện lên một loại yên tĩnh.

- Hai người kia làm sao vậy?

Dưới Dẫn Lôi Đài, có người nghi hoặc, truyền ra xì xào bàn tán.

- Ta nghĩ lúc này, có cần phải chúc mừng ngươi một tiếng hay không.

Nhìn cô gái trước mắt, Đỗ Thiếu Phủ phá vỡ trầm mặc, khóe miệng hiện lên một tia vui vẻ.

Nghe vậy, trong lòng Trình Thắng Nam run lên, thanh âm bình tĩnh kia thời khắc này để cho nàng rung động, một câu chúc mừng kia, càng làm cho nội tâm nàng tràn ra một loại tình cảm phức tạp.

Hai mắt Trình Thắng Nam cố nén cái gì đó, sau đó hai mắt mang cười, dáng tươi cười rung động lòng người, thời khắc này nàng đã không phải là lúc trước.

- Có một số việc, không nhất định phải chúc mừng, nhưng ngươi còn sống, thật nên chúc mừng, lòng ta không hề tiếc nuối.

Trình Thắng Nam khẽ cười nói.

- Đúng, ta còn sống.

Đỗ Thiếu Phủ nhún vai, cười nhạt.

Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ nhất, nhìn Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, hai mắt Đông Ly Xích Hoàng có chút âm trầm.

- Tên khốn kiếp này, nhìn thấy nữ nhân kia cũng không biết nên làm cái gì rồi, đáng đời.

Dưới Dẫn Lôi Đài, Âu Dương Sảng nhìn lên, hờn dỗi giậm chân, đôi mắt đẹp oán hận không ngớt.

Đỗ Tiểu Mạn để ở trong mắt, nhìn nữ tử bên cạnh cười nhạt, không nói tiếng nào.

Trên Thần Lôi đài, Trình Thắng Nam khẽ cười duyên, tự có một cỗ khí chất u lan, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Khí Hoàng Kiều Phong, xem ra ngươi lừa gạt được mọi người...

- Cũng để cho rất nhiều người lo lắng, ta rất hỗn đản.

Đỗ Thiếu Phủ nói, không tự chủ được nhìn thân nhân ở phía dưới, khi nhìn thấy dung nhan tuyệt thế kia tức giận, trong lòng nhịn không được run lên, nhất thời thu hồi ánh mắt.

Thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ biến hóa, Trình Thắng Nam thu ở trong mắt, gò má hơi động dung, hai mắt thầm run lên, lại mang theo lực lượng nhiếp tâm phách, khiến người ta nhìn cực kỳ mờ ảo.

Một lát sau, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, Trình Thắng Nam mở miệng nói:

- Chúng ta tựa hồ còn không có giao thủ qua, đứng ở lập trường của sư môn, ta chỉ có toàn lực ứng phó.

- Quang Minh Thần Đình.

Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ có chút hào quang kim sắc, nhìn cô gái trước mắt, hơi hít thở sâu một cái, trên người có một cỗ khí tức như ẩn như hiện, nói:

- Đúng là đại biểu Quang Minh Thần Đình, vậy động thủ đi, ta đối với Quang Minh Thần Đình không có hảo cảm gì.

- Thụ ân sư môn, thân bất do kỷ.

Nhu tình trạc thái, lặng yên toát ra một tia phức tạp không dễ khiến người ta phát giác, hai mắt Trình Thắng Nam mê ly bất định.

- Ta sẽ không lưu tay với Quang Minh Thần Đình, toàn lực đi!

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, trong hai con ngươi hiện lên kim quang, có Lôi Điện lấp lóe, hư không bốn phía, mơ hồ rung rẩy, có lực lượng Thiên Địa ba động, sơn vũ dục lai.

Hai mắt Trình Thắng Nam thầm run rẩy, nhìn thanh niên trước người, một lát sau bàn chân nhẹ điểm, bóng hình xinh đẹp ở giữa không trung phác thảo ra độ cong mê hoặc, sau đó trôi nổi giữa không trung, từng tia sáng chói mắt từ trong thân thể mạn diệu mềm mại kia phóng thích ra, khí tức Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh càn quét trời cao.

- Ầm!

Hư không ầm ầm run lên, tia sáng chói mắt kia như thái dương nở rộ, càng thả ra uy áp hùng hồn.

- Trình Thắng Nam là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh rồi, ẩn núp khá sâu a.

Trình Thắng Nam phóng thích khí tức Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, gây nên bốn phía kinh ngạc lên tiếng.

- Năm đó Quang Minh lão tổ được khen là nhân vật đáng sợ, rất bất phàm.

Trong Cổ Thiên Tông, bên ngoài Thời Không Phù Trận, mắt nhìn một màn kia, trong mắt Tư Mã Đạp Tinh hiện lên ba động.

- Tông chủ, Đỗ Thiếu Phủ cùng Trình Thắng Nam kia hình như có quan hệ.

Hạo hộ pháp nhìn trong Thời Không Phù Trận, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng.

- Hắn ở trong đó, sợ là còn không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, huống chi lấy tính tình của tiểu tử kia, sẽ không chịu quá nhiều ràng buộc, trong lòng hắn hiểu rõ, hiện tại nên lo lắng chính là Thạch Long Đế Quốc rồi.

Tư Mã Đạp Tinh thì thào nói.

- Thế Gian Quang Diệu!

Trên hư không, xung quanh dáng người xinh đẹp kia của Trình Thắng Nam, một tia sáng chói mắt giống như thần tràn ngập, chiếu rọi dáng người giống như Trích Tiên.

Trong quang mang kia có một loại uy áp không nhiễm khói bụi, như tinh thần từ Cửu Thiên rơi xuống, tràn ngập ánh sáng, thần mang bao phủ, như núi cao liên tục, trấn áp về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Quang mang đáng sợ, như dị tượng hàng lâm, như thần tích nảy sinh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)