Trong thần diễm giáp trụ, bao vây dáng người vô cùng mỹ lệ, như ẩn như hiện, mê hoặc vô biên.
- Xùy!
Giang Nhược Lâm xuất thủ, động tác mềm mại ưu mỹ, yêu kiều thướt tha, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Thân ảnh mạn diệu bay bổng kia, nháy mắt đi tới trước người Đỗ Thiếu Phủ, ngọc thủ đánh ra một chưởng ấn, bao vây lấy Hỏa Diễm ấm áp, nhưng nhanh như thiểm điện, mang khí tức khiến người ta cực kỳ hoảng sợ, không gian bốn phía kích lên sóng lớn.
- Xùy!
Đỗ Thiếu Phủ cũng ở thời khắc này động, trong tay nhanh như thiểm điện, một chưởng ấn ầm ầm đẩy dời, tiếp theo một cái chớp mắt, liền hung hăng đụng vào chưởng ấn của người trước.
- Phanh phanh!
Hai người đụng chạm, âm bạo to lớn quanh quẩn, kình khí tàn phá bừa bãi, phù văn chói mắt cùng Hỏa Diễm tiêu tán vô tung vô ảnh.
- Đạp đạp!
Thân thể của Giang Nhược Lâm hơi lui về phía sau, hai mắt lộ ra chút kinh ngạc, nhưng không có vẻ bất ngờ.
- Rất mạnh.
Thân thể của Đỗ Thiếu Phủ bất động, nhưng trong lòng có chút chấn động.
Thực lực của Giang Nhược Lâm rất cường hãn, trong thân thể mạn diệu mê người kia, lại ẩn chứa lực lượng hùng hồn đáng sợ.
- Quả thật rất mạnh, ta cũng chỉ có toàn lực ứng phó.
Giang Nhược Lâm mỉm cười, không có chút do dự nào, thủ ấn biến hóa ngưng kết, một cỗ khí tức uy áp lan tràn, làm cho cả không gian run rẩy, khí tức Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh không giữ lại chút nào phun trào ra.
- Quả nhiên là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ nhướng mày, Tư Mã Mộc Hàm đoán không sai, Tiên Đô Môn Giang Nhược Lâm thật đúng là đến Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh.
Lấy niên kỷ của Giang Nhược Lâm, lại đến Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, này thật đúng là rất khủng bố.
Từ giờ khắc này, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu có quang mang quỷ dị lan tràn ra.
Một cỗ khí tức vô thanh vô tức khiến người ta không thể phát hiện, sau đó dung nhập vào không gian.
Nhưng lúc này, theo khí tức quỷ dị kia dung nhập không gian biến mất, vùng không gian này bỗng nhiên run lên.
- Oanh...
Đồng thời, trên thân thể mềm mại của Giang Nhược Lâm, phù văn lấp lóe, câu thông Mạch Hồn, một con hung cầm thân hình không lớn, nhưng khí tức hết sức đáng sợ vỗ cánh bay ra.
Khí tức đáng sợ kia ba động, làm cho hư không bốn phía lộ ra dấu vết màu đen nhạt.
- Phần Thiên Cổ Yến, đó là Mạch Hồn của Giang Nhược Lâm, tồn tại đứng đầu trên Thiên Thú Bảng.
Dưới Dẫn Lôi Đài, có thanh niên nhịn không được kinh hô thành tiếng.
- Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, Mạch Hồn Phần Thiên Cổ Yến, Giang Nhược Lâm không thể khinh thường.
Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ hai, Cửu Trọng Linh nói.
- Quả thật là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, Mạch Hồn Phần Thiên Cổ Yến, bất quá Võ Mạch của nàng càng cường đại đến Nhân Tôn.
Tư Mã Mộc Hàm hơi quệt miệng, ngẩng đầu nhìn thanh niên áo tím kia, trong lòng trầm ngâm nói:
- Hỗn đản, ngươi phải cẩn thận một chút.
Chỉ nháy mắt, theo Mạch Hồn ngưng tụ ra, Giang Nhược Lâm cũng không có bất kỳ nán lại, thúc giục Mạch Hồn Phần Thiên Cổ Yến, mang một cương phong đáng sợ càn quét.
Liệt Diễm ấm áp lan tràn phù văn rực rỡ, Phần Thiên Cổ Yến vỗ cánh nhảy lên trời cao, lao về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Kỷ!
Phần Thiên Cổ Yến há mồm thét dài, phun ra Liệt Diễm ấm áp, như làn sóng càn quét hư không phía trước, muốn thiêu đốt hư không sạch sẽ.
Hỏa Diễm ấm áp giống như sóng triều, ấm áp nhưng mang khí tức hủy diệt đáng sợ, trong nháy mắt rơi vào trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Hỏa diễm sóng triều giống như biển lửa đang lay động, mơ hồ có dị tượng tinh thần bị thiêu đốt rơi xuống.
- Giang Nhược Lâm thật mạnh!
Mọi người nhìn không gian phía trên, ở dưới Liệt Diễm ấm áp kia, thời khắc này khiến Linh Hồn người ta cảm giác héo rút, lông tơ dựng thẳng.
Khí tức ấm áp bàng bạc kia bao phủ tứ phương, uy áp hủy diệt, như là Vũ Hoàng cảnh cũng chịu ảnh hưởng.
Loại ảnh hưởng này vô khổng bất nhập, lúc này bị ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Đỗ Thiếu Phủ.
Khí tức kia cuốn tới, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác bản thân như dung nhập vào biển lửa, khí tức đáng sợ kia giống như muốn cầm cố huyền khí cùng Nguyên Thần của mình, Nguyên Thần tựa hồ mê muội không thoải mái, giống như muốn khô héo, hủy diệt.
- So với trong tưởng tượng còn mạnh hơn, bất quá tốc chiến tốc thắng đi!
Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu mày, trong mắt có quang mang quỷ dị lóe lên một cái rồi biến mất, trong hai con ngươi phù văn lấp lóe, trong hư không bốn phía bỗng nhiên run lên.
Bỗng dưng, ánh mắt của Giang Nhược Lâm như bị kiềm hãm, thần sắc kinh hãi, sau đó hai mắt đọng lại.
Giờ khắc này, khí tức đáng sợ của Mạch Hồn Phần Thiên Cổ Yến kia đột nhiên suy yếu.
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!
Tiếng rống trầm thấp từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ quát ra, chỉ nháy mắt, quanh người bạo phát kim quang, trong tay có phù văn như lôi đình tràn ra, hóa thành sóng triều kim sắc xán lạn, khí tức khủng bố ngập trời, quang mang màu vàng như thái dương dâng lên.
Phần Thiên Cổ Yến đáng sợ, tới từ Viễn Cổ Huyết Mạch.
Phù Diêu Chấn Thiên Sí, tới từ Kim Sí Đại Bàng Điểu.
Kim Sí Đại Bàng là thú trung Chí Tôn, tuyệt đối không phải Phần Thiên Cổ Yến có thể so sánh.
- Ào ào...
Tầng tầng lớp lớp phù văn kim sắc bạo phát, Đỗ Thiếu Phủ phất tay, Mạch Hồn Phần Thiên Cổ Yến vỡ vụn.
- Phốc xuy...
Khóe miệng Giang Nhược Lâm tràn ra tiên huyết, hai mắt đờ đẫn ở thời khắc này mới bỗng nhiên tĩnh thần lại.
- Xùy!
Ngay lúc này, một đạo quang mang màu vàng bao quang thân ảnh áo tím xuất hiện ở trước người, khí tức bá đạo vô biên cuốn tới.
Kim mang nhộn nhạo sắc bén khiếp người, một đạo thủ ấn trực tiếp rơi vào trên vai.
- Phanh phanh!
Một đạo lực lượng cường đại đánh tới Giang Nhược Lâm, làm cho hư không xung quanh vặn vẹo.
- Phốc xuy!
Thần diễm giáp trụ vỡ vụn, phù văn kích tán, trong miệng Giang Nhược Lâm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đập xuống Thần Lôi đài.
- Ầm!
Cự lực trút xuống, bá đạo hung hãn, làm cho thân thể mềm mại của Giang Nhược Lâm trùng kích Thần Lôi đài cũng chấn động một chút.
Đỗ Thiếu Phủ không có thương hương tiếc ngọc, đánh bại Giang Nhược Lâm, chỉ là một trận trong đó mà thôi, đám người Cửu Trọng Linh phía sau kia sẽ cường hãn hơn, bản thân chỉ có thể thắng, không thể bại!
Lưu tình cho đối thủ, chính là tàn nhẫn với mình, kế tiếp còn có đối thủ cường hãn hơn, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Trong khi giao thủ hơi chút lưu tay, cũng có thể sẽ bị đối thủ lật bàn.
Bởi vậy, Đỗ Thiếu Phủ chỉ có thể không thương hương tiếc ngọc, Giang Nhược Lâm tuyệt không phải nữ tử cần thương hương tiếc ngọc.
Sợ là nếu ai thương hương tiếc ngọc với nữ tử kinh khủng kia, cuối cùng sẽ không kịp hối hận.
- Phốc xuy!
Thân thể của Giang Nhược Lâm từ trên Thần Lôi đài đứng lên, lần nữa phun ra một ngụm huyết vụ, khí tức uể oải, một chưởng kia đã để cho nàng trọng thương.
Bốn phía, tựa hồ cũng vào giờ khắc này yên tĩnh trở lại.
Vô số ánh mắt chú mục, chỉ thấy Đỗ Thiếu Phủ không để ý Mạch Hồn của Giang Nhược Lâm, đánh Giang Nhược Lâm trọng thương.
Nhìn một màn trên Thần Lôi đài, đối với hết thảy nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi mà nói, là để tuyệt đại đa số người ngoài dự liệu.
Danh tiếng cùng thực lực của Giang Nhược Lâm, ở cả Trung Châu đã thanh danh hiển hách từ lâu.
Đó là tiên tử của Tiên Đô Môn, người mạnh nhất trong trẻ tuổi của Tiên Đô Môn, thiên chi kiêu nữ, trước 20 tuổi đã đột phá đến Vũ Hoàng, coi như là thiên chi kiều nữ mấy nghìn năm khó gặp của Tiên Đô Môn.
Mà bây giờ, thiên chi kiêu nữ của Tiên Đô Môn thua ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ.
Dưới Dẫn Lôi Đài yên tĩnh, tất cả mọi người đang đợi Giang Nhược Lâm tiếp tục xuất thủ.
Suy cho cùng thời khắc này Giang Nhược Lâm còn chưa thúc giục Võ Mạch, đó mới là thực lực mạnh nhất của Giang Nhược Lâm.
Thời khắc này tuy Giang Nhược Lâm đã bị thương nặng, nhưng không phải là không có sức tái chiến.
- Ta bại, ngươi thắng.
Trong bầu không khí yên tĩnh, thanh âm của Giang Nhược Lâm rõ ràng truyền ra.
- Giang Nhược Lâm nhận thua.
Theo Giang Nhược Lâm nói xong, dưới Dẫn Lôi Đài nhất thời truyền ra không ít thanh âm kinh ngạc.
Nhìn thanh niên áo tím kia, ánh mắt của Giang Nhược Lâm phức tạp.
Trong trẻ tuổi của Tiên Đô Môn, nàng chưa bao giờ thất bại.
Lần này trong Phong Ấn Cổ Địa, mặc dù thiên kiêu tập hợp, nàng cũng có tự tin, coi như là Cửu Trọng Linh, Đông Ly Xích Hoàng, Vô Danh muốn thắng mình, cũng phải xem thực lực trước một chút.
Nhưng vừa rồi, trong lòng nàng rõ ràng nhất, nếu không phải Đỗ Thiếu Phủ còn có chút lưu tình, thời khắc này nàng tuyệt đối không chỉ trọng thương đơn giản như vậy.