- Hắn chính là Hội trưởng?
Ngân Hồ, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ân Thiên Tuyệt… thời khắc này nhìn thanh niên áo tím trên Thần Lôi đài, trong ánh mắt đều hiện lên kinh ngạc, mắt nhìn Dạ Phiêu Lăng cùng Thiên Cổ Ngọc hành lễ, cũng theo đuôi hành lễ.
- Là hắn, thật là hắn!
Ánh mắt đám người Cốc Tâm Nhan, Tương Quân, Lý Vũ Tiêu, Vu Tước, Quỷ Oa… run rẩy.
Gương mặt kia, là quen thuộc như vậy.
- Nguyên lai Thiếu điện chủ còn trẻ như vậy.
Lâm Vi Kỳ nhìn thanh niên áo tím, gương mặt trẻ tuổi cương nghị nhuệ khí, để cho nàng cảm giác kinh ngạc, so với nàng thỉnh thoảng ở trong lòng tưởng tượng, khuôn mặt kia trẻ hơn nhiều lắm, còn mang một loại cương nghị nhuệ khí, để cho đáy lòng nàng run lên.
- Tựa hồ Thiếu điện chủ cùng Cổ Thiên Tông quan hệ rất sâu, còn cùng Đỗ gia, Thiên Hạ Hội quan hệ không bình thường, khó trách lúc trước muốn xuất thủ tương trợ.
Đông Lý Điêu âm thầm nói, thời khắc này rốt cuộc hiểu rõ lúc trước tại sao Thiếu điện chủ lại tương trợ đám người Thiên Hạ Hội.
Trên Thần Lôi đài, Đỗ Thiếu Phủ nói xong, sau đó nhìn nữ tử trước người, lau nước mắt cho nàng nói:
- Sau này sẽ không để ngươi thương tâm nữa, cám ơn ngươi làm cho ta hết thảy, ta sẽ ghi ở trong lòng.
- Ngươi hỗn đản, ngươi chính là đại hỗn đản...
Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, Tư Mã Mộc Hàm không ngừng đánh lên ngực đối phương, sau đó không nhịn được nữa, nhào vào trong lồng ngực rắn chắc kia, nước mắt giống như mưa chảy xuống, thanh âm nức nở truyền ra...
- Ngươi cho rằng ngươi thật đã chết rồi sao, ngươi có biết sư thúc công rất đau lòng, cha ta rất đau lòng, ta rất đau lòng hay không, ngươi không chết, lại không nói cho chúng ta biết, sao ngươi độc ác như vậy, ngươi hỗn đản này, ngươi thật là hỗn đản...
Thanh âm nức nở càng ngày càng nhỏ, nước mắt thẩm thấu trong ngực Đỗ Thiếu Phủ.
Ngửi mùi thơm nhạt nhạt trên tóc đối phương, nghe từng tiếng nức nở kia, cảm giác nước mắt nhuộm thấu trong ngực, Đỗ Thiếu Phủ không biết lúc này mình nên nói cái gì, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm nữ tử vào lòng.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ đau nhức, bản thân thật hỗn đản, để người quan tâm mình đau lòng, để người thân bên cạnh lo lắng.
Nhưng nếu trước kia bạo lộ, tất nhiên sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức, còn có gia tộc kia...
- Thực lực, hết thảy đều thực lực, nếu có đủ thực lực, cần gì như vậy, thực lực còn chưa đủ a...
Nhè nhẹ vỗ vai cô gái trong ngực, trong ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hiện lên quang mang màu vàng.
- Được rồi, đừng khóc, rất nhiều người đang nhìn, ngươi đường đường là tiểu thư của Cổ Thiên Tông đấy...
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ nhìn cô gái trong ngực nói.
- Ngươi không chết là tốt rồi.
Tư Mã Mộc Hàm ngẩng đầu, tựa hồ bây giờ mới phát hiện mình ở trong ngực đối phương, khuôn mặt có chút đỏ ửng, lập tức lui ra, miệng nhỏ vểnh lên, béo mập hồng hào, gắt giọng:
- Đều là ngươi chọc ta khóc, sổ sách này sau này sẽ tìm ngươi tính, ta và ngươi còn chưa xong đâu.
- Ta dầu gì cũng là sư thúc của ngươi, cho chút mặt mũi đi...
Đỗ Thiếu Phủ chắt lưỡi, thật có chút sợ nha đầu kia, một khi nha đầu kia điên lên, này tuyệt đối không phải đùa giỡn.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi vương bát đản, ngươi lăn xuống đây cho ta!
Đúng lúc này, dưới Thần Lôi đài, một thanh âm giống như lôi minh, cuồn cuộn vang vọng.
Chỉ một thoáng, hết thảy ánh mắt bị hấp dẫn, nhao nhao nhìn qua.
Sau đó không ít ánh mắt ngạc nhiên, cô gái kia dung nhan tuyệt thế, thân thể mạn diệu, mắt to như sao.
Lúc này, nữ tử có dung nhan tuyệt thế kia lại hai tay chống nạnh, không cố kỵ hình tượng chút nào, ánh mắt giận dữ, tựa hồ biết mình không thể đi lên Thần Lôi đài, chỉ có thể lớn tiếng gầm lên:
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi hỗn đản này, ngươi cút xuống cho ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Âu Dương Sảng lớn tiếng kêu, thân thể mạn diệu đang phát run, trong con ngươi xinh đẹp mơ hồ ướt át, có nước mắt lặng yên chảy trên gương mặt, nũng nịu mắng to.
- Sảng Sảng, sau này lại trừng trị hắn, lúc này đây, ta giúp ngươi chỉnh hắn.
Đỗ Tiểu Mạn kéo Âu Dương Sảng lại, hai mắt hồng hào.
Lúc này nàng cũng rất muốn đánh tên kia một trận.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn phía dưới, nhìn dung nhan tuyệt thế nổi giận đùng đùng kia, nhịn không được run lên.
Bà la sát kia, so với tiểu nha đầu Tư Mã Mộc Hàm này còn kinh khủng hơn.
- Xem ra ngươi trêu chọc cũng không ít nữ nhân.
Tư Mã Mộc Hàm nghiêng nghiêng nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, ánh mắt khẽ động.
- Ta...
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ...
- Được rồi, ngươi tiếp tục khiêu chiến đi, cẩn thận một chút, Giang Nhược Lâm Tiên Đô Môn cũng có thiên tư Nhân Hoàng, ta hoài nghi nàng đã đến Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh.
Tư Mã Mộc Hàm nói xong, đầu ngón chân điểm nhẹ hư không, thân ảnh mạn diệu lướt xuống, rơi vào trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tám.
- Oanh...
Theo Tư Mã Mộc Hàm hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được cấm chế vô hình mở ra, mình đã có thể lên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ sáu.
Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, nhìn dung nhan tuyệt thế dưới dưới Dẫn Lôi Đài thời khắc này còn nổi giận đùng đùng, thầm chép miệng, thân ảnh lần thứ hai bay lên, sau đó bước vào Đoán Thể Thần Lôi đài thứ sáu.
- Tên khốn kia, dĩ nhiên không để ý tới ta.
Dưới Thần Lôi đài, Âu Dương Sảng thở phì phò giậm chân, lúc này trong mắt ướt át chỉ mang theo vui vẻ, loại ảm đạm mấy năm này theo gương mặt nhuệ khí cương nghị kia xuất hiện, lặng yên hễ quét là sạch.
- Chúng ta chờ một hồi lại trừng trị hắn.
Đỗ Tiểu Mạn nói với Âu Dương Sảng, an ủi nàng.
Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ sáu, đó là một nữ tử như Trích Tiên, quần áo màu vàng nhạt, phác thảo độ cong mạn diệu động nhân, sợi tóc ba động màu sắc nhu thuận, mắt to trong suốt không linh, lông mi cong vút, khuôn mặt siêu trần thoát tục.
- Khí Hoàng Kiều Phong, nguyên lai chính là Đỗ Thiếu Phủ lúc trước của Cổ Thiên Tông, ta nghe nói qua ngươi.
Giang Nhược Lâm nhìn thanh niên áo tím, khóe miệng mỉm cười, nụ cười kia thuần khiết giống như hoa lê, lại xán lạn như hoa đào, đủ để cho bất kỳ nam tử nào cảm xúc bành trướng, thất hồn lạc phách.
- Tiên Đô Môn, Giang Nhược Lâm.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, ánh mắt có chút ba động, trên người Giang Nhược Lâm này, khí tức khó mà theo dõi, như sâu không lường được.
- Ngươi tựa hồ là muốn khiêu chiến mọi người?
Giang Nhược Lâm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ưu nhã nhàn nhạt, thuần túy không nhiễm khói bụi.
- Kể cả ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, mắt nhìn nữ tử cười nhạt.
- Ngươi rất mạnh, nhưng muốn đi qua ta, sợ là không quá dễ dàng.
Giang Nhược Lâm nói xong, hai mắt bắt đầu trong suốt, trong cơ thể mạn diệu bắt đầu phóng ra ngọn lửa nhàn nhạt.
Ngọn lửa này thật ấm áp, nhưng loại ấm áp này làm người run sợ tim đập nhanh, để hư không bốn phía run rẩy.
- Tựa hồ rất bất phàm a.
Loại Hỏa Diễm này, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cũng run lên, ánh mắt quan sát, chỉ nháy mắt, Hỏa Diễm ấm áp quanh quẩn ở bên người Giang Nhược Lâm kia lan tràn phù văn, sau đó ngưng tụ thành thần diễm giáp trụ, phóng ra quang mang, làm cho thân thể mạn diệu kia càng thêm bay bổng mê người.