Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 923: Công chư hậu thế.

Chương Trước Chương Tiếp

Ở dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Tư Mã Mộc Hàm trực tiếp đụng vào tia sét.

Nhưng chỉ nháy mắt, sấm sét màu tím trước người Đỗ Thiếu Phủ tiêu tán, trong hai con ngươi hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

- Ngươi hỗn đản, ngươi không phải muốn đánh ta, hiện tại ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi đụng ta một cái thử xem!

Tư Mã Mộc Hàm giận đùng đùng vọt tới trước người Đỗ Thiếu Phủ, ngay khi sấm sét màu tím thu liễm, thần sắc càng xác định.

- Ta...

Nhìn nữ tử giận đùng đùng, Đỗ Thiếu Phủ im lặng, hoàn toàn không biết nên chống đỡ thế nào.

Tình huống này, Đỗ Thiếu Phủ trở tay không kịp, trong lòng không có dự bị.

- Ngươi hỗn đản, ngươi cho rằng ngươi mang mặt nạ ta sẽ không biết ngươi là ai sao, ngươi hỗn đản!

Nói xong, Tư Mã Mộc Hàm nổi giận đùng đùng, đôi tay trắng như phấn trực tiếp nện ở trong ngực Đỗ Thiếu Phủ, mặc dù không có vận dụng huyền khí, nhưng thân thể của Đỗ Thiếu Phủ cũng bị đẩy lui một bước.

- Ngươi còn học Thất Trọng Thiên Ảnh Kiếm!

Đôi bàn tay trắng như phấn lần thứ hai hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ lại lui ra phía sau một bước.

- Cho ngươi biết Bất Tử Thảo!

Bàn tay lại đánh tới, Đỗ Thiếu Phủ lui ra phía sau.

- Ngươi hỗn đản, ngươi không chết lại không xuất hiện, ngươi còn làm Kiều Phong, ta cho ngươi làm Kiều Phong!

- Ngươi để tất cả mọi người đau lòng, ngươi thật hỗn đản, ngươi có biết sư thúc công cùng ta đau lòng như thế nào hay không, ngươi có biết tất cả mọi người đang lo lắng cho ngươi hay không!

- Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của mọi người hay không!

- Ta hận ngươi chết đi được!

- Ngươi hỗn đản, ngươi chính là đại hỗn đản!

Tư Mã Mộc Hàm khẽ kêu, đôi tay trắng như phấn hạ xuống, thủ trạc va chạm, không ngừng phát ra thanh âm dễ nghe, nàng nổi giận đùng đùng, theo mỗi lần đánh một cái, sẽ tiêu tán một chút, sau đó ánh mắt ướt át, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Cuối cùng một quyền hạ xuống, thân thể mềm mại đứng ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, nước mắt theo gò má chảy xuống.

Một màn này, làm hàng tỉ vạn ánh mắt ngạc nhiên, đường đường tiểu thư của Cổ Thiên Tông, một trong mấy thiên kiêu đỉnh phong của cả Trung Châu Tư Mã Mộc Hàm, thời khắc này dĩ nhiên ở trước mặt Kiều Phong rơi lệ...

- Mộc Hàm sư tỷ làm sao vậy, lẽ nào Kiều Phong kia là tình nhân của Mộc Hàm sư tỷ?

- Chưa từng nghe nói Mộc Hàm sư tỷ có tình nhân nha?

Cổ Thiên Tông, Thiên Vũ quảng trường, hết thảy đệ tử kinh dị ngạc nhiên.

- Tựa hồ Mộc Hàm nhận thức Kiều Phong?

Cách đó không xa, trên đỉnh núi, các cường giả Cổ Thiên Tông kinh ngạc, không giải thích được.

- Thật chẳng lẽ chính là...

Trong hai con ngươi của Tư Mã Đạp Tinh, quang hoa ba động càng ngày càng chói mắt.

- Xùy...

Trong mắt Đỗ Thiếu Phủ, thời khắc này cũng có chút ướt át, đưa tay đón lấy nước mắt của nàng rơi xuống, hơi giữ ở trong nắm đấm, sau đó đưa tay lau vệt nước mắt trên mặt nàng, nói:

- Ta thật là hỗn đản, để sư phụ đau lòng, để ngươi đau lòng, để người quan tâm ta đau lòng, ta đích xác rất hỗn đản...

Nói xong, nhuyễn giáp màu tím trên người Đỗ Thiếu Phủ lấp lóe phù văn, sau đó nhuyễn giáp màu tím hóa thành phù văn tiêu thất, lộ ra một trường bào tử sắc.

Đỗ Thiếu Phủ giơ tay lên, lấy đi mặt nạ màu tím...

Giờ khắc này, dưới Dẫn Lôi Đài, bên ngoài Thời Không Phù Trận, vô số ánh mắt chăm chú ngắm nhìn, nhìn không chuyển mắt.

Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Ngân Dực Ma Điêu, Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, chúng đệ tử Cổ Thiên Tông… không ai không nín hơi chờ đợi, khẩn trương đến con mắt run rẩy.

Thạch Đầu, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Tôn Nhương… đệ tử Thất Tinh Điện cũng không khỏi khẩn trương mong đợi, bọn họ chưa bao giờ thấy diện mục chân thực của Thiếu điện chủ.

Đỗ Tiểu Yêu đứng ở trên vai Đỗ Tiểu Mạn, ánh mắt màu vàng lộ ra một tia vui vẻ, nói:

- Người này thật rất hỗn đản...

Trên Đoán Thể Thần Lôi đài, Đông Ly Xích Hoàng, Cửu Trọng Linh, Vô Danh, Trình Thắng Nam, Giang Nhược Lâm, Đỗ Tiểu Thanh, thời khắc này ánh mắt cũng nhìn qua.

Đối với khuôn mặt dưới mặt nạ kia, bọn họ đều rất hiếu kỳ.

Mặt nạ từ từ bóc ra, một khuôn mặt ước chừng 20 tuổi xuất hiện ở trong mắt hết thảy mọi người.

Khuôn mặt kia trẻ tuổi, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn vài phần cương nghị cùng nhuệ khí, lông mày như kiếm, hai mắt sáng sủa...

- Oanh...

Một khắc này, dưới Dẫn Lôi Đài, từng đôi mắt nhìn thanh niên áo tím kia bỗng nhiên đọng lại, có vô số người thân thể run rẩy.

Thần Lôi Sơn Mạch, bên ngoài Thời Không Phù Trận, trên đỉnh núi thứ sáu, từng đôi mắt tựa như chạm điện rùng mình.

Cổ Thanh Dương trưởng lão ngây dại, ánh mắt như thất thần nhìn gương mặt nhuệ khí kiên nghị trong Thời Không Phù Trận kia, để hắn triệt để ngây dại tại chỗ.

- Đỗ sư thúc, đó là Đỗ sư thúc!

- Thất Tinh Điện Khí Hoàng Kiều Phong, là Đỗ sư thúc.

- Kiều Phong kia không phải tình nhân của Mộc Hàm sư tỷ, hắn là Đỗ sư thúc!

Cổ Thiên Tông, Thiên Vũ quảng trường, từng đệ tử Cổ Thiên Tông ánh mắt run rẩy, thời khắc này thanh niên áo tím trong Thời Không Phù Trận kia, không phải Đỗ sư thúc còn có thể là ai.

Thanh niên áo tím đứng trên Thần Lôi đài kia, trong Cổ Thiên Tông ai không biết, lúc trước là vị Đỗ sư thúc nào, ở trong Cổ Thiên Tông để lại vô số truyền thuyết, bá đạo lăng tuyệt bực nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.

Trên đỉnh núi cách Thiên Vũ quảng trường không xa, không gian đọng lại, từng cường giả ánh mắt không ngừng rung động!

- Tông chủ, là hắn, Đỗ, Đỗ...

Hạo hộ pháp chấn động, ánh mắt bỗng nhiên run rẩy nhìn về phía Tư Mã Đạp Tinh, đang khi nói chuyện, thanh âm cũng run rẩy nói lắp.

Ánh mắt của Tư Mã Đạp Tinh đọng lại trong Thời Không Phù Trận, thân thể run lên, sau đó khuôn mặt từ từ lộ ra vui vẻ.

- Ha ha ha ha...

Vui vẻ càng ngày càng đậm, cuối cùng trong hai con ngươi, tinh mang kích xạ, xông thẳng tới chân trời, chấn động cả Cổ Thiên Tông gió nổi mây phun, tiếng cười giống như kinh lôi vang vọng thương khung.

Trên Thần Lôi đài, khuôn mặt nhuệ khí kiên nghị kia, vào lúc này công chư hậu thế...

Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ tư, thân thể của Trình Thắng Nam giống như điện giật run lên, hai mắt co rút, toàn thân ngây dại...

Trên Đoán Thể Thần Lôi đài thứ nhất, ánh mắt của Đông Ly Xích Hoàng run rẩy, chấn kinh, thật lâu sau, trong mắt có hàn ý lướt qua, sau đó hữu ý vô ý nhìn về phía Thần Lôi đài thứ tư...

- Ca ca, ca ca còn sống, ca ca ta còn sống...

Trên Thần Lôi đài thứ năm, thân thể của Đỗ Tiểu Thanh rung động, trong hai con ngươi, hỏa diễm thanh hồng khiêu động.

Trên Thần Lôi đài thứ chín, hai mắt Chu Tuyết nhìn khuôn mặt kia, gợn sóng nhộn nhạo, hai mắt ướt át, sau đó thu liễm không thấy.

Sau đó trên khuôn mặt thanh tú tuyệt luân hiện lên vui vẻ, dáng tươi cười động nhân.

- Tam đệ, Tam đệ, Đỗ gia vạn hạnh, sẽ hưng thịnh hậu thế!

Đỗ Vân Long hét lớn, trong hai con ngươi Lôi quang lấp lóe, thần sắc cuồng hỉ.

- Tam đệ thực sự không chết, Khí Hoàng Kiều Phong chính là Tam đệ.

Đỗ Tiểu Mạn nở nụ cười, cười có thể khuynh thành, chỉ là thời khắc này trong mắt lại ướt át.

- Tam ca, tam ca còn sống!

Đệ tử Đỗ gia ngẫng đầu, trong hai con ngươi không khỏi hiện lên Lôi quang.

- Hội trưởng, Khí Hoàng Kiều Phong là Hội trưởng.

- Lão đại!

- Đỗ sư thúc!

Mạc Văn, Bôn Ngưu, Kiều Anh Mộng, Cát Tông, Hác Phán, Phong Tường Vũ… trong hàng đệ tử Cổ Thiên Tông ở sau khi chấn kinh, từng cái bỗng nhiên bạo phát tiếng gọi ầm ĩ, trên mặt kích động, như trúng giải thưởng lớn.

- Tiểu tử kia chính là Đỗ Thiếu Phủ!

Con mắt của Hàng Linh giật giật, trên khuôn mặt lộ ra một tia vui vẻ, nói:

- Đích thật là rất cường hãn, may mắn không cùng hắn động thủ.

- Thiếu Phủ huynh đệ, đó là Thiếu Phủ huynh đệ của ta!

Trong Huyền Phù Môn, Quách Minh chấn kinh, sau đó vui mừng hô:

- Thiếu Phủ huynh đệ không chết, thật tốt quá, Thiếu Phủ huynh đệ của ta, ngươi có thấy ta không...

Dưới Dẫn Lôi Đài, ánh mắt đám người Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, Tiểu Hổ, Ngân Dực Ma Điêu… nhìn thanh niên áo tím kia, mọi ánh mắt đều rung động.

Vô số ánh mắt nhìn nhau, Đỗ Thiếu Phủ nhìn dưới Dẫn Lôi Đài, nhìn những gương mặt quen thuộc kia, hơi gật đầu, tử bào khẽ động, mở miệng nói:

- Ta còn sống, không công chư hậu thế, chỉ là bất đắc dĩ, sau này tự nhiên không để mọi người lo lắng nữa.

Thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.

Thanh âm quen thuộc quanh quẩn ở bên tai, trong đám người không ít ánh mắt rung động, mắt lộ ra vui mừng.

Thanh niên kia, khởi tử hoàn sinh, khiến người ta mất mà lại được, có người nhịn không được mừng đến chảy nước mắt, hai mắt đẫm lệ.

- Thiên Hạ Hội Thiên Tướng vệ, gặp qua Hội trưởng!

- Thiên Xu điện Ngân Điêu, gặp qua Điện chủ!

- Bái kiến Tam thiếu!

Dưới Dẫn Lôi Đài, có không ít thân ảnh lướt không, từng cỗ khí tức cường hãn phóng lên trời hành lễ, quỳ một gối thành kính!

Thời khắc này, cả Trung Châu, bên ngoài hết thảy Thời Không Phù Trận, tất cả ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người thanh niên áo tím kia.

- Bộp...

Thần Lôi Sơn Mạch, trên đỉnh núi thứ sáu, trên vai Hồ Tam Khôn trưởng lão bị người vỗ một cái, thanh âm thanh thúy, kém chút để Hồ Tam Khôn trưởng lão bay đỉnh núi.

- Thanh Dương trưởng lão, tại sao ngươi đánh ta.

Hồ Tam Khôn trưởng lão đang kinh ngạc nhất thời tĩnh thần lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm người đánh mình, chính là Cổ Thanh Dương trưởng lão.

- Ta không có nằm mơ, đây không phải đang nằm mơ, đó là đồ đệ của ta, đồ đệ của lão tử không có chết, ha ha.

Cổ Thanh Dương trưởng lão cười to, lộ ra hai cái răng cửa, kích động hưng phấn ôm Hồ Tam Khôn trưởng lão, cười to nói:

- Các ngươi thấy không, đồ đệ của lão tử không có chết, lão Thiên có mắt, ông trời mở mắt a, ta đã nói tiểu tử kia làm sao sẽ mạnh như vậy, cùng ta còn hợp ý như thế, không ngờ chính là đệ tử của ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)