Theo những năng lượng này phun trào vào trong cơ thể, làm cho vết thương trên thân thể Thiên Cổ Ngọc sớm khôi phục như cũ, gân cốt cơ thể càng thêm mạnh mẽ, lan tràn phù văn.
Lúc này trong cơ thể Thiên Cổ Ngọc lan tràn ra khí tức, cũng từ từ tăng cường, từng cơn năng lượng cường đại như gợn sóng từ trong cơ thể khuếch tán ra.
- Hô!
Ở dưới vô số người nhìn chăm chú, Thiên Cổ Ngọc phun ra một ngụm trọc khí.
- Oanh...
Hai mắt khép hờ bỗng nhiên mở ra, trong mắt Thiên Cổ Ngọc có tinh mang kích xạ, khí tức chấn động làm không gian xung quanh run rẩy giống như lôi minh.
- Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh, thân thể của Thiên Cổ Ngọc tựa hồ có thể so với Thú tộc đỉnh phong a!
Hàng Linh quan sát Thiên Cổ Ngọc, ánh mắt thâm thúy chấn động, hắn có thể cảm giác được khí thế trên người Thiên Cổ Ngọc, đã đến tình trạng biến thái.
- Lão nhị, ngươi đột phá?
Đoạt Sát vui vẻ, đám người Dạ Phiêu Lăng, Ngân Hồ thấy thế, cũng thở dài một hơi.
- Không sai, đột phá!
Thiên Cổ Ngọc cười nhạt, khẽ ngẩng đầu nhìn Dẫn Lôi Đài, khóe miệng vui vẻ.
- Thời gian không nhiều lắm, lão đại, lão nhị, lão bát, các ngươi mau lên Dẫn Lôi Đài đi!
Ân Thiên Tuyệt ngẩng đầu nhìn Dẫn Lôi Đài, hắn vừa mới đột phá Vũ Vương cảnh viên mãn không lâu, khó mà leo lên Dẫn Lôi Đài.
- Không, chúng ta nói qua chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu, hôm nay muốn lên Dẫn Lôi Đài, đó cũng là tám người chúng ta cùng nhau, dù sao Thiên Hạ Hội chúng ta, đã có người leo lên Dẫn Lôi Đài!
Thân ảnh của Dạ Phiêu Lăng hạ xuống, mái tóc dài màu đen khẽ động, ánh mắt thâm thúy nhìn đám người Ân Thiên Tuyệt nói:
- Hôm nay muốn lên Dẫn Lôi Đài, tám huynh đệ chúng ta cùng tiến lên, lẽ nào các ngươi sợ sao?
- Không sai, muốn lên Dẫn Lôi Đài, tám huynh đệ chúng ta một cái cũng không thể thiếu!
Thân thể cao ngất của Thiên Cổ Ngọc hạ xuống, trường bào cổ đãng, khí tức giống như Hung Thú, nhìn Dẫn Lôi Đài nói:
- Tám huynh đệ cùng nhau, ta cũng không tin không lên được Dẫn Lôi Đài!
- Một cái cũng không có thể thiếu, muốn lên cùng lên!
Thân ảnh của Ngân Hồ hạ xuống, tóc trắng khẽ động, trong mắt tử sắc, ánh mắt mang theo khí tức cao quý trời sinh.
Ân Thiên Tuyệt, Đoạt Sát, Ám Dạ Minh, Cô Vô Ảnh, Ảnh Diễn nhìn nhau, trong mắt từng người kích xạ tinh mang, đồng thời quát to:
- Muốn lên cùng tiến lên, ai sợ chính là thứ hèn nhát, chúng ta vốn không có ý định bỏ cuộc, chỉ là để các ngươi lên trước mà thôi.
- Ha ha...
Dạ Phiêu Lăng cười, ánh mắt bắt đầu lộ ra khí tức sắc bén, môi mỏng ngậm lấy độ cong cao ngạo, huyền khí bôn tập ra, như sóng triều nhộn nhạo, quát lớn:
- Trên Dẫn Lôi Đài so thiên kiêu, tám huynh đệ cùng nhau rung trời!
- Xông!
Mọi người hét lớn, tám người đồng thời di động, cùng lên Dẫn Lôi Đài!
Dưới Dẫn Lôi Đài có cấm chế, ai cũng không thể giúp ai.
Coi như thực lực mạnh đến đâu, cũng không thể tương trợ người ngoài, chỉ có thể dựa vào bản thân leo lên Thiên Kiêu Dẫn Lôi Đài.
Thời khắc này, Dạ Phiêu Lăng đứng ở trước mọi người, Thiên Cổ Ngọc cùng Ngân Hồ đứng ở hai bên năm người Ân Thiên Tuyệt, Đoạt Sát, tám người đồng thời nhảy về phía trước.
- Tám huynh đệ kia nghĩa khí hiếm thấy a!
- Bọn họ có thể leo lên Dẫn Lôi Đài sao, năm người trong đó tu vi tựa hồ còn kém một chút!
- Tám gia hỏa kia ở đâu ra, tựa hồ rất bất phàm a!
Trong Thần Lôi Sơn Mạch, cửu đại thế lực, trước Thời Không Phù Trận, vô số ánh mắt quan tâm tám huynh đệ kia.
- Phốc xuy...
Trên Thời Không Phù Trận, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, hàng tỉ ánh mắt quan tâm.
- Phốc xuy...
Một bước cuối cùng của Dẫn Lôi Đài, năm người trong tám thanh niên bất phàm kia đều đồng thời phun ra tiên huyết, sắc mặt trắng bệch.
- Không thể vượt qua sao, nỗ lực lên!
- Nhảy tới, nỗ lực lên!
Bên ngoài Thời Không Phù Trận, có người bị nghĩa khí của tám người cảm hoá, thầm động viên ủng hộ.
Phong Ấn Cổ Địa, mười mấy thiên kiêu thời khắc này đã leo lên Dẫn Lôi Đài, ánh mắt cũng không khỏi rơi vào trên người tám huynh đệ Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, Ngân Hồ...
- Còn kém một bước cuối cùng, lên đây đi!
Tiểu Hổ, Ngân Dực Ma Điêu, Đỗ Vân Long, Tương Quân, Lý Vũ Tiêu… nắm quyền khẩn trương, con mắt chăm chú nhìn tám người.
- Lão tam, lão tứ, lão ngũ, lão lục, lão thất, các ngươi được không?
Dạ Phiêu Lăng quay đầu lại, mắt nhìn phía đám người Ám Dạ Minh hỏi.
- Được, ai nói không được, chúng ta là Thiên Tướng vệ, Dẫn Lôi Đài mà thôi, hôm nay ta cũng không tin không bước qua được!
Khóe miệng Đoạt Sát máu me đầm đìa, khuôn mặt nhìn hung ác dữ tợn, trên người sát khí ngập trời.
- Lão đại, chúng ta không thành vấn đề, một bước cuối cùng mà thôi!
Ân Thiên Tuyệt hét lớn, khí tức quét ngang trời cao, như có dũng cảm một người đã đủ giữ quan ải!
- Được, vậy sau một ... hai ... ba, chúng ta cùng nhau lên Dẫn Lôi Đài!
Dạ Phiêu Lăng hào khí hét lớn, từng cỗ huyền khí hắc sắc lan tràn, phù văn chói mắt, như có thể trấn áp hết thảy!
- Một, hai, ba, lên!
Tám người đồng thời hét lớn, tám cổ khí tức càn quét, đồng thời cất bước tiến lên.
Đám người Ân Thiên Tuyệt hét lớn, trong miệng dâng lên tiên huyết, hao hết toàn lực, nhướng mày trừng mắt, thúc giục Võ Mạch, bạo phát ra uy thế đáng sợ cất bước leo lên.
Giờ khắc này, vô số ánh mắt nhìn tám người, không khỏi run sợ, trái tim bay lên cuống họng.
- Oanh...
Không gian rung động, lôi điện tử kim dật động.
- Xùy xùy...
Thân ảnh nhảy qua quang mạc tử kim, tám người rơi vào trên Dẫn Lôi Đài, áp lực đáng sợ nhất thời tiêu thất, trong miệng năm người Ân Thiên Tuyệt máu me đầm đìa, quần áo vết máu loang lổ.
Tám người hai mặt nhìn nhau, sau đó từng người hiện ra sắc mặt vui mừng.
- Ha ha ha ha, không phải là Dẫn Lôi Đài sao, vào được rồi!
Đoạt Sát cười to, trong hàm răng tiên huyết rơi vãi, nhét vào trong miệng một viên Đan Dược.
- Tám người kia thật hung hãn, chỉ cần có thời gian, ngày sau tuyệt đối áp đảo thời đại!
Trên Dẫn Lôi Đài, đệ tử của cửu đại thế lực nhìn tám người Dạ Phiêu Lăng, cũng không khỏi động dung.
Tám người này đáng sợ không phải tám người đều hết sức hung hãn, mà là tám người đồng lòng!
Tám người đáng sợ như thế ở chung một chỗ, sau này có thể nghĩ.
Nhớ lúc đầu Linh Vực Thất Tinh Điện, là bảy người Khí Tôn, Cuồng Tôn, Tử Thiên Tôn… một tay sáng lập.
Bây giờ Thất Tinh Điện, đây chính là quái vật lớn gần với nhất cốc nhị giáo, tam tông tam môn.
- Leo lên, tám người thật là đáng sợ!
Ddưới Dẫn Lôi Đài, Đỗ Tiểu Mạn khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, con ngươi mang vui vẻ.
- Thật mạnh, tám người đều leo lên!
Trong Thần Lôi Sơn Mạch, cửu đại thế lực, trước Thời Không Phù Trận, hàng tỉ ánh mắt động dung, thay tám thanh niên bất phàm kia thở dài một hơi.
Phong Ấn Cổ Địa, thời khắc này người có thể lên Dẫn Lôi Đài, sẽ không vượt quá 70 người, phần lớn đều là người trong cửu đại thế lực.
70 người này, đó là tinh anh của cả Trung Châu.
Trẻ tuổi của Trung Châu, nào chỉ là hàng tỉ vạn.
Nhưng có tư cách tiến vào Phong Ấn Cổ Địa, đã phượng mao lân giác.
Giờ phút này, 70 người kia càng có thể nói nghìn vạn ức vạn không có một!
Bọn họ có thể xưng là thiên kiêu, Thiên Chi Kiêu Tử!
Bọn họ ở trong cùng thế hệ, những người khác chỉ có thể ngưỡng mộ, bọn họ đủ để đại biểu thực lực đỉnh phong trong trẻ tuổi của cả Trung Châu!
Chỉ là thời khắc này đối với các thiên kiêu trên Dẫn Lôi Đài mà nói, cũng là có người vui có người buồn.
Trong Phong Ấn Cổ Địa, đều không thể vận dụng bất luận ngoại lực gì, bao quát binh khí.
Đây đối với người thân thể cường hãn mà nói, không nghi ngờ là một chuyện tốt.
Bất quá đối với người thân thể kém mà nói, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Cũng không biết trong Phong Ấn Cổ Địa này, tại sao lại có cấm chế như thế tồn tại.
- Phần phật...
Trong Thần Lôi Đỉnh, lôi điện tử kim ba động, tựa hồ còn lộ ra một loại phù văn thần bí.
Đặc biệt là trong miệng Thần Lôi Đỉnh, sương mù dày nặng, thâm thúy, như có một con Hung Thú tuyệt thế mở miệng khổng lồ, muốn thôn nạp hết thảy thương sinh vạn vật!
- Ầm ầm...
Trên Dẫn Lôi Đài, lần thứ hai bắt đầu rung động!
Dẫn Lôi Đài từ từ xoay vòng, bao phủ quang mạc tử kim ở bốn phía.
Giờ khắc này, mọi người ngẩng đầu, trong lòng đều rõ ràng, thiên kiêu tranh bá chân chính muốn bắt đầu.
- Xì xì xì!
Trên bầu trời, trong Thần Lôi Đỉnh lôi điện nhộn nhạo.
Cùng lúc đó, Dẫn Lôi Đài run lên, lôi điện tử sắc trút xuống, không gian bốn phía bỗng nhiên đọng lại.
- Bắt đầu rồi, trên Dẫn Lôi Đài cuối cùng chỉ có thể còn lại mười người, người còn lại một khi ra khỏi phạm vi lôi điện, liền đánh mất tư cách, không thể tiến nhập Dẫn Lôi Đài!
Tư Mã Mộc Hàm mở miệng, tựa hồ nói cho đám người Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Vân Long, Tiểu Hổ, Dạ Phiêu Lăng.
- Ầm!
Đột nhiên, trên Dẫn Lôi Đài, một cỗ khí tức kinh khủng bạo phát, có người đã bắt đầu xuất thủ.
Mọi người đều đề phòng, xuất thủ dĩ nhiên là Huyền Minh Tông Minh Dung Ẩn, mà bị Minh Dung Ẩn công kích chính là Linh Thiên Cốc An Lăng Quân.
Giang Nhược Lâm nhìn An Lăng Quân cùng Minh Dung Ẩn, lông mày cau lại, quanh người có Hỏa Diễm ấm áp lan tràn, màu vàng nhạt nhẹ nhàng.
- Minh Dung Ẩn, ta và ngươi không chết không thôi!
Tuy tránh ra một kích của Minh Dung Ẩn, nhưng bị Minh Dung Ẩn đánh lén, ánh mắt của An Lăng Quân cũng lạnh lẽo vô tình.
- Xùy!
Một tay huy động, An Lăng Quân cũng không có ngưng kết thủ ấn, chỉ có năng lượng cường đại bắn về phía Minh Dung Ẩn.
- Sợ ngươi sao, động thủ đi!
Minh Dung Ẩn cười to, huyền khí trong cơ thể trào ra, hóa thành năng lượng đáng sợ vọt lên.