- Giết!
Năng lượng đáng sợ càn quét, có Tà Linh thực lực không dưới Vũ Hoàng cảnh, Thú Hoàng cảnh, bị Đỗ Tiểu Thanh thúc giục Liệt Diễm thiêu đốt thành hư vô.
- Phanh phanh phanh!
Đông Ly Xích Hoàng, Cửu Trọng Linh Hoàng, Vô Danh, Chu Tuyết, Trình Thắng Nam, Tư Mã Mộc Hàm, Thủy Nhược Hàn, An Lăng Quân, Minh Dung Ẩn… từng người tru diệt không ít Tà Linh đỉnh phong.
Dù Tà Linh tử khu rất lớn, vốn lấy tốc độ của mọi người, sợ là mấy hơi liền có thể bay qua.
Nhưng lúc này đã một canh giờ, mọi người còn bị hãm ở trong huyết chiến.
- Giết!
Ngân Dực Ma Điêu đã thúc giục bản thể, khí tức toàn thân yêu tà bá đạo, vỗ cánh quét ngang trời cao, mảng lớn Tà Linh bị chấn nát!
- Hống!
Tiểu Hổ thúc giục bản thể, phù văn hắc sắc xung thiên, lộ ra bá đạo, uy chấn trời cao!
- Giết!
Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, Ngân Hồ, Ám Dạ Minh, Đoạt Sát, Ảnh Diễn, Ân Thiên Tuyệt, Cô Vô Ảnh hét lớn, tám người vây quanh cùng một chỗ, quét sạch tứ phương.
Thực lực tổng hợp của tám người này tuyệt đối cường hãn, bộc phát ra khí thế đáng sợ, ngay cả người của cửu đại thế lực cũng âm thầm kinh hãi.
- Tám người kia thật bất phàm a!
Hàng Linh xuất thủ phá hủy mảng lớn Tà Linh, đối mặt tám người Dạ Phiêu Lăng ở cách đó không xa tạo thành khí thế đáng sợ ác liệt, cũng nhịn không được khen ngợi.
Đỗ Tiểu Yêu thúc giục thân thể Viên Hầu, giống như Thiên Địa sơ khai, để Tà Linh không dám cận thân.
Đỗ Tiểu Yêu còn phải bảo hộ đệ tử Đỗ gia cùng Thiên Hạ Hội, Thiên Vũ Học Viện, trong miệng lẩm bẩm nhỏ giọng thầm thì:
- Sao tên kia còn không tới, nhiều người như vậy muốn ta che chở, bản thân thì chạy đi lười biếng, lẽ nào không muốn Đại Cơ Duyên kia sao...
...
Trong không gian binh khí bát ngát, Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, toàn thân khuếch tán tia sáng chói mắt.
Khí tức cổ xưa nhộn nhạo, từng đạo thủ ấn ngưng kết ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ, sau đó rơi vào Tử Kim Thiên Khuyết.
- Xùy!
Đến lúc đạo thủ ấn cuối cùng hạ xuống, một cỗ năng lượng đáng sợ từ trong lòng bàn tay Đỗ Thiếu Phủ chui vào Tử Kim Thiên Khuyết.
- Ầm!
Trong nháy mắt, Tử Kim Thiên Khuyết nổ vang, giống như rồng ngâm hổ gầm!
Bốn phía Tử Kim Thiên Khuyết, phù văn bạo phát, phù văn chói mắt từ trên thân kiếm phóng lên trời, uy năng đáng sợ như núi lửa phun trào!
- Gào gừ!
Thanh âm rồng ngâm hổ gầm, tước lệ quy minh, phong lôi trận trận!
Cả không gian binh khí run rẩy, vô số binh khí bị thôn phệ năng lượng rạn nứt, hóa thành bột mịn.
Thời khắc này Tử Kim Thiên Khuyết trôi nổi giữa không trung, lan ra khí tức đáng sợ, giống như một Thần Binh tuyệt thế hồi phục, bao quát Thiên Địa, đủ để hủy diệt hết thảy!
- Thu!
Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ hơi tái nhợt, nhún người nhảy lên, nắm Tử Kim Thiên Khuyết trong tay quan sát, ánh mắt vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, nói nhỏ:
- Từ nay về sau, ngươi như tay chân, có bằng lòng theo ta chinh phục thiên địa này không?
- Ngao...o...o!
Trong Tử Kim Thiên Khuyết, một tiếng rồng gầm vang vọng, mang theo phong lôi, thân kiếm leng keng, tựa hồ đáp lại Đỗ Thiếu Phủ.
- Ha ha ha ha!
Đỗ Thiếu Phủ trôi nổi giữa không trung, mở miệng cười to, cảm thụ được khí tức trong Tử Kim Thiên Khuyết, trong hai con ngươi sáng sủa kích xạ ra khí tức giống như thực hóa, càn quét trời cao, vung kiếm quát lên:
- Ta cầm kiếm nhìn trời cười, thanh phong quét ngang cả thiên địa, thuận thiên vị tất tồn, nghịch thiên hợp cai tiếu, gia cừu nợ máu cuồng phong quét, thiên cổ thống trị luận anh hùng, ngạo trời cao, đạp cửu tiêu, Tây Bắc vọng, trảm Thiên Lang, từ nay về sau không khom lưng!
- Xùy!
Tiếng rống hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ chém ra một kiếm, quang mang màu tím tỏa sáng, phù văn lưu chuyển.
- Ầm ầm...
Một kiếm hạ xuống, khí thế bá đạo ác liệt càn quét, hào quang tràn ngập, cả không gian binh khí run rẩy kịch liệt!
Kiếm quang lan tràn, long trời lở đất, đại địa phía dưới lan tràn vết nứt, vô số đao thương kiếm kích hóa thành bột phấn!
Một kiếm cực kỳ đơn giản, nhưng ẩn chứa uy năng di sơn đảo hải, đủ để chém giết bất kỳ Hoàng giả nào!
...
Tà Linh tử khu, giống như Luyện Ngục, máu chảy thành sông, tiếng kêu than dậy khắp trời đất!
- Ầm ầm...
Chém giết, điên cuồng chém giết!
Bất kể là nhân loại, Thú tộc, hay Tà Linh, đều ánh mắt đỏ bừng, sát ý ngập trời!
- Xuy lạp!
Trong tay Cửu Trọng Linh Hoàng có lôi đình màu vàng phá hủy một mảnh Tà Linh, thân ảnh vượt qua quang mạc lôi điện, nhất thời phát hiện phía trước trống rỗng, không có bất kỳ Tà Linh nào.
- Xì xì xì...
Cơ hồ là trước sau, Đông Ly Xích Hoàng, Trình Thắng Nam, An Lăng Quân, Vô Danh, Giang Nhược Lâm, Minh Dung Ẩn, Tư Mã Mộc Hàm Nhược Thủy Hàn, Hàng Linh… trước sau tiến vào.
- Hống!
Tiểu Hổ, Ngân Dực Ma Điêu, Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Dạ Phiêu Lăng, Đỗ Vân Long, Ngân Hồ… cũng trước sau tiến vào trong không gian bao la.
Trong không gian này bao la trống không, vô số Tà Linh ở ngoài lôi điện rít gào, ô ô chói tai, nhưng không biết vì sao không dám tới gần quang mạc.
- Chúng ta chạy ra khỏi Tà Linh tử khu!
Quay đầu lại nhìn vô số Tà Linh ở ngoài quang mạc, Tư Mã Mộc Hàm thở dài một hơi.
- Sưu sưu...
Ở ngoài lôi điện, theo đội hình các đại thế lực chạy tới trước, sau đó có không ít thế lực nhỏ cũng tiến vào.
Trong đội hình tán tu kết minh, sau đó cũng có không ít người hiểm hiểm chạy vào, khí tức hỗn loạn, có người vết thương chồng chất.
Nhưng những người này cuối cùng cũng vào được, quay đầu lại nhìn Tà Linh rậm rạp điên cuồng ở phía sau, lòng còn sợ hãi.
- Đó là cái gì...
Thời điểm mọi người ở đây từng người thở dài một hơi, Đỗ Tiểu Yêu thu liễm thân thể Xích Khiếu Mã Hầu, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy không gian này bát ngát tứ phương, đều bao vây lấy một loại lôi điện tử kim nhàn nhạt.
Loại lôi điện tử kim này mắt thường hầu như khó thấy, đối với Nhân tộc Thú tộc cùng Yêu Linh vô ngại, nhưng đối với Tà Linh mà nói, lại không dám tới gần.
Mà ở xa xa, chỉ thấy trên bầu trời, có một đại đỉnh ba chân to lớn phiêu phù.
Trên đại đỉnh, phù văn tử sắc lan tràn, để Thiên Địa run rẩy.
Dưới đại đỉnh, có năng lượng bàng bạc hội tụ, không gian xung quanh hóa thành vòng xoáy vặn vẹo.
Khi lôi điện tử kim, vòng xoáy không gian vặn vẹo phun trào, một cỗ khí thế cường đại từ giữa không trung bao phủ xuống, khuếch tán ra xung quanh, lôi điện tử sắc mắt thường khó có thể thấy được, làm cho vô số Tà Linh ở bốn phía không dám tới gần.
- Vật kia thật quỷ dị.
Con mắt của Đỗ Tiểu Yêu run rẩy, nó có thể nuốt chửng vạn vật, lúc này đối mặt đại đỉnh ba chân kia cũng cảm giác không thể thôn phệ.
- Đó là Thần Lôi Đỉnh!
Ngay thời điểm Đỗ Tiểu Yêu kinh ngạc, bốn phía truyền ra không ít thanh âm khiếp sợ.
Ánh mắt đám người Đông Ly Xích Hoàng, Trình Thắng Nam, Vô Danh, Giang Nhược Lâm… đều rơi vào không gian xa xa.
Chỗ đó trừ đại đỉnh ba chân, như che khuất bầu trời, bốn phía có Tử Kim Lôi Vân cuồn cuộn.
- Xì xì xì...
Trong Tử Kim Lôi Vân, có lôi điện tử kim kích bắn, một khí tức khiến người ta run sợ truyền đến, làm cho mọi người đều cảm giác được Linh Hồn run rẩy.
Đối với đệ tử các đại thế lực mà nói, mặc dù không có gặp qua đại đỉnh ba chân kia, nhưng ở trong tông môn đều có ghi chép.
Đồn đãi Thần Lôi Đỉnh kia, chính là Chí Cường Giả ở thời đại Thượng Cổ lưu lại.
Nghe nói đó là thời đại cực kỳ lâu trước, khi đó Thiên Địa rung chuyển, các tộc chém giết, sinh linh đồ thán, giống như ngày tận thế tới.
Có một ngày, một vị Chí Cường Giả thần bí hàng lâm, lấy sức một mình ngăn trở chém giết, phong ấn một phương chiến trường, cuối cùng để lại Thần Lôi Đỉnh trấn áp vong hồn tà vật trong chiến trường.
Chiến trường kia chính là Phong Ấn Cổ Địa dưới chân mọi người, tràn ngập ảo diệu, theo thời gian trôi qua, nảy sinh vô số sinh linh, đều là vật tà ác.
Đồn đãi một khi sinh linh tà ác trong phong ấn đạt đến đỉnh phong, phong ấn sẽ vỡ vụn, đến lúc đó cả Trung Châu liền sinh linh đồ thán, trở thành Ma Vực.
Để những vong hồn tà ác kia không thể càng tụ càng nhiều, tựa hồ vị Chí Cường Giả kia hạn chế, cổ địa phong ấn mỗi cách 30 năm có thể mở ra một lần, để trẻ tuổi tiến vào thanh tẩy tà vật.
Đồng thời để trẻ tuổi có thể thu được cơ duyên vô tận, lấy Thần Lôi trong Thần Lôi Đỉnh luyện thể, đề thăng Võ Mạch Linh Căn.
- Sưu sưu...
Không ngừng có người xông qua Tà Linh tử khu, tiến nhập không gian bao la này.
Chỉ là người xông qua Tà Linh tử khu cuối cùng hội tụ vào một chỗ, chỉ có thể miễn cưỡng bằng một nửa lúc trước, còn bao gồm người trọng thương.
Mọi người vừa tiến vào không gian bát ngát, đều quan sát đại đỉnh ba chân, khí tức lan tràn kia, làm cho tất cả mọi người run rẩy!
Đỗ Tiểu Yêu đứng ở trên vai Tiểu Hổ, quay đầu lại nhìn phương hướng Tà Linh tử khu ở ngoài lôi điện tử kim, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, thì thào nói nhỏ:
- Tên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, sao còn chưa tới...
...
Thần Lôi Sơn Mạch, sáng sớm, hướng dương bay lên không, hào quang bao phủ quần sơn.
- Ầm!
Ngay thời điểm tia sáng mặt trời đầu tiên dâng lên, trong quần sơn, từng cỗ khí tức nhất thời ba động.
Sóng người rậm rạp chen chúc, vô số thân ảnh lấp lóe di động, ánh mắt đều khẩn trương nhìn mười ngọn núi phía trước.