Bốn phía Thần Lôi Sơn Mạch, người tới từ các nơi của Trung Châu, đều muốn trước tiên ngắm nhìn thiên kiêu tranh bá cuối cùng.
Thiên kiêu tranh bá, trước tiên biết được ai tiến nhập trước 10, trong Thần Lôi Sơn Mạch, đến lúc đó sẽ có Thời Không Phù Trận mở ra.
Đó là lúc trước nhất cốc nhị giáo, tam tông tam môn của Trung Châu cộng đồng tiêu hao tâm huyết bố trí.
Thời Không Phù Trận, tiêu hao rất lớn, bởi vậy chỉ có lúc thiên kiêu tranh bá trọng yếu nhất mới mở ra.
Đến lúc đó trong Thần Lôi Sơn Mạch, sẽ để người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Vô số người từ khắp nơi Trung Châu tiến vào Thần Lôi Sơn Mạch, đều muốn chính mắt thấy thiên kiêu tranh bá, đó là quyết đấu đỉnh phong của thế hệ trẻ tuổi cả Trung Châu.
- Phanh phanh phanh...
Thanh âm âm bạo trầm thấp từ xa xa truyền đến, ầm ầm quanh quẩn không dứt.
- Trường Đảo đạo sĩ, lão tử cùng Đại Luân Giáo ngươi không chết không thôi, có bản lĩnh chớ núp.
- Cổ Thanh Dương, ngươi đừng bức người quá mức, ngươi lại dây dưa tiếp, chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi, ngươi muốn khai chiến với Đại Luân Giáo ta sao.
- Khai chiến thì khai chiến, Cổ Thiên Tông sợ Đại Luân Giáo ngươi sao, Đại Luân Giáo ngươi dám động đồ đệ của lão tử, lão tử trước thu thập ngươi lại nói!
- ..... .
Bên ngoài Thần Lôi Sơn Mạch, âm bạo trầm thấp kèm theo từng tiếng hét lớn thỉnh thoảng truyền ra.
Sóng người ở bốn phía tựa hồ đã quen, thỉnh thoảng nghỉ chân ngắm nhìn, nhưng thật ra không có quá xôn xao, đại chiến này kéo dài mấy tháng thời gian rồi.
Mấy tháng nay, Cổ Thiên Tông Cổ Thanh Dương trưởng lão cùng Đại Luân Giáo Trường Đảo đạo sĩ, đã giao thủ vô số lần.
Sợ hủy Thần Lôi Sơn Mạch, bởi vậy hai cường giả siêu cấp kia ở phía xa giao chiến, phong tỏa chiến trường.
Từ đàng xa truyền đến giọng nói tới nghe, mọi người phán đoán, tựa hồ mỗi lần Cổ Thanh Dương trưởng lão đều chiếm thượng phong, bất quá không thể triệt để giết Trường Đảo đạo sĩ.
- Xem ra lúc này đây Đại Luân Giáo cùng Cổ Thiên Tông rất có thể sẽ khai chiến!
- Nghe nói Cổ Thanh Dương trưởng lão vì Đỗ Thiếu Phủ, Đại Luân Giáo nhúng tay chuyện tình của Thạch Long Đế Quốc cùng Hoang Quốc, Hoang Quốc kia chính là đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão sáng lập, đồn đãi Đỗ Thiếu Phủ kia đã ngã xuống, nhưng vẫn chọc giận Cổ Thanh Dương trưởng lão, cho nên không bỏ qua Đại Luân Giáo.
- Ta đi qua Hắc Ám Sâm Lâm, nghe nói cường giả Đại Luân Giáo giết không ít người của Hoang Quốc Thạch Thành, cuối cùng Hoang Quốc xuất hiện cường giả siêu cấp, chấn nhiếp cường giả Đại Luân Giáo, bây giờ Hoang Quốc đã khai chiến với Thạch Long Đế Quốc, đưa tới Cổ Thiên Tông cùng Đại Luân Giáo giằng co.
- ...
Trong Thần Lôi Sơn Mạch nghị luận ầm ĩ, náo động xung thiên, mọi người đang đợi Thời Không Phù Trận mở ra, trước tiên ngắm nhìn thiên kiêu tranh bá.
...
- Ngươi thực sự không ra ngoài sao, ta không có ác ý...
Lại qua mấy ngày, trong không gian binh khí, Đỗ Thiếu Phủ nhìn không gian bát ngát, ánh mắt lộ ra cười khổ.
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ, xem ra lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo rồi, không chỉ không có được Không Gian Khí Hồn, ngược lại còn bồi Khí Linh.
Nếu không phải bởi vì lúc trước Tướng Thần tiêu hao không ít năng lượng trên Hung Binh Chi Hồn, nếu không lúc này Tử Kim Thiên Khuyết cũng sẽ bạo động.
- Ai...
Mấy ngày qua, Khí Hồn không có đi ra, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cảm thán, mắt nhìn không gian, nói nhỏ:
- Xem ra ta ngươi vô duyên, ngươi là Khí Linh của Thượng Cổ Thần Binh, khi đó ngươi cũng là Thần Binh phong hoa tuyệt thế trên đời này, bây giờ ngươi lần thứ hai tân sinh, linh trí chưa mở, ta tin tưởng ngươi đã là Khí Linh đến từ Thượng Cổ Thần Binh, vậy thì không phải là tục vật, ngươi tất nhiên có thể minh bạch ý tứ của ta.
Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng nhìn phía trước, ánh mắt sáng sủa có vẻ kiên nghị nói:
- Ta từ nhỏ là phế Võ Mạch, một nhà phân tán, mẫu thân chia lìa, huynh muội cách nhau, này là thù nhà. Ta được Thượng Thiên bảo hộ, cơ duyên tu luyện, ta vào Thiên Vũ Học Viện, Học viện bị hủy, sư trưởng ngã xuống, này là nợ máu. Ta từng phát thệ, nhất định phải trở thành cường giả, ta mỗi đi một bước, đều phải run rẩy nơm nớp, như đi trên sông băng.
- Ta đoạn cốt moi tim, nguyện để muội muội Thiếu Cảnh mạnh khỏe, nàng là trời sinh Chí Tôn, tiền đồ tất nhiên rộng lớn hơn ta, so với ta càng có khả năng để một nhà đoàn tụ, ta chưa từng hối hận, đó là huyết nhục chí thân, ta dù chết không tiếc.
- Ta chỉ tiếc nuối, không thể hoàn thành hết thảy mình muốn làm.
- Trời rủ lòng thương, ta trọng sinh lần nữa, lúc này đây, ta nhất định sẽ không cô phụ bản thân.
- Ta muốn trở thành cường giả, ngạo nghễ thế gian này!
- Ta muốn một nhà đoàn tụ, ta phải báo nợ máu cho Học viện!
Tiếng nói hơi ngưng lại, trong ánh mắt sáng sủa của Đỗ Thiếu Phủ, kim quang lấp lóe, lôi đình nhộn nhạo, tiếng gầm quanh quẩn trong không gian:
- Kiếp trước ngươi là Thần Binh ngạo nghễ thế gian, lẽ nào bây giờ ngươi thực nguyện ý lưu ở chỗ này, nguyện ý chôn vùi hết thảy sao! Đi với ta, ở bên cạnh ta, ta nhất định đối đãi ngươi như tay chân, Đại Bàng một ngày cùng gió nổi lên, phù diêu chín vạn dặm, một ngày kia hổ về núi, ta muốn máu nhuộm bầu trời, giết sạch những người khi lấn ta, áp bức ta kia!
Tiếng gầm cuồn cuộn, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ lan tràn kim quang, như có Kim Sí Đại Bàng vỗ cánh, lôi đình lấp lóe, bắn thẳng đến thương khung!
Thật lâu sau, không gian dẹp loạn, hết thảy khôi phục yên tĩnh.
- Chúng ta thật vô duyên sao, cũng được, mọi việc không thể cưỡng cầu...
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ có chút ảm đạm, khe khẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ thất vọng ảm đạm, cất bước xoay người rời đi, trong không gian, bỗng nhiên truyền ra tiếng rồng gầm gầm gừ...
- Ngao...o...o...
Tiếng gầm truyền ra, chấn động không gian.
Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy phía sau cách đó không xa, một tia sáng chói mắt xuất hiện, đao thương kiếm kích biến ảo, nháy mắt xông về phía Đỗ Thiếu Phủ, vây quanh Đỗ Thiếu Phủ xoay tròn.
- Ngươi muốn đi cùng ta sao, theo ta ly khai nơi này!
Đỗ Thiếu Phủ vui vẻ, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
- Ô...ô...n...g!
Khí Hồn phát ra tiếng sấm nổ, sau đó biến ảo, biến hóa thành hình dạng Khí Linh của Tử Kim Thiên Khuyết.
Một hư ảnh hình kiếm xuất hiện, uy áp hạo đãng cuồn cuộn, mang khí tức Thượng Cổ càn quét bốn phương!
Đỗ Thiếu Phủ chấn kinh, nhìn Khí Hồn cả kinh nói:
- Ý của ngươi là, ngươi muốn trở thành Khí Linh của Tử Kim Thiên Khuyết?
- Ông ông!
Khí Hồn kiếm hình uốn lượn, giống như gật đầu, phong lôi trận trận!
- Ha ha ha ha...
Đỗ Thiếu Phủ giật mình, sau đó trong mắt lộ ra vui mừng, cười ha ha, nhìn Khí Hồn nói:
- Ta sẽ ở trên thân thể ngươi bố trí Linh Hồn ấn ký, dung nhập vào Tử Kim Thiên Khuyết, ngươi có thể theo ta đi ra.
Thoại âm rơi xuống, Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, bắt đầu chuẩn bị bố trí Linh Hồn ấn ký, trở thành Khí Linh mới trong Tử Kim Thiên Khuyết.
... ... ...
Quần sơn mờ tối, bốn phía hắc vụ hội tụ càng ngày càng nhiều, trong lúc mơ hồ có tiếng gầm gừ của Tà Linh quanh quẩn.
Không gian phía trước càng ngày càng vặn vẹo, theo thời gian đi qua, bốn phía tụ lại thanh niên nam nữ càng ngày càng nhiều, đại bộ phận đều tả tơi, khí tức uể oải.
Bất quá có thể dọc theo đường đi xông qua Phong Ấn Cổ Địa, lúc này còn có thể tới đây, thực lực cùng vận khí đều rất tốt.
Tiếng ồn ào vang vọng, bất quá tỉ mỉ quan sát sẽ có thể nhìn ra, thanh niên nam nữ lúc trước đi vào Thần Lôi Sơn Mạch, chí ít đã giảm một phần tư.
Đây tuyệt đối là một chữ số khổng lồ, sợ là người còn không có tới chỗ này, hơn phân nửa đã hao tổn ở trong Phong Ấn Cổ Địa.
Ở dưới vạn chúng chú mục, vô số người khẩn trương chờ mong, thời gian từ từ trôi qua, rốt cục, không gian trước mặt nổi lên động tĩnh.
Không gian phía trước vặn vẹo, nổi lên điện quang tử kim.
Ở dưới ánh mắt của vô số người, điện hồ lan tràn bốn phía, sau đó như khuếch tán, xua tan hắc vụ nồng nặc.
- Xì xì xì...
Không gian chấn động kịch liệt, điện hồ bốn phía, màu tím khuếch tán đầy trời.
Theo không gian vặn vẹo càng ngày càng kịch liệt, đệ tử của các đại thế lực ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, đều bỗng nhiên đứng dậy.
Bốn phía vô số thanh niên nam nữ, trong ánh mắt đều lặng lẽ nổi lên một tia xích hồng, thậm chí từng cái hô hấp dồn dập.
Đối với thanh niên nam nữ ngoài cửu đại thế lực mà nói, có thể tới chỗ này, đều không phải hạng người bình thường.
Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ có cơ hội dùng Thần Lôi Đoán Thể, tăng cường Võ Mạch Linh Căn, đến lúc đó có thể so sánh với đệ tử đỉnh phong của cửu đại thế lực.
- Sắp mở ra!
Trong quần sơn, có người bắt đầu khẩn trương siết nắm đấm.
- Đó là Thần Lôi muốn xuất thế sao?
Ánh mắt của Đỗ Vân Long hư mị, áo bào vù vù, nhìn không gian phía trước vặn vẹo, hắn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng kinh khủng ba động, tia điện dật động, tựa hồ có thể cùng Lôi Đình Võ Mạch trong cơ thể hắn dẫn dắt lẫn nhau.
- Thần Lôi hàng lâm còn sớm, bất quá lát nữa không gian vỡ tan, chúng ta trước phải qua Tà Linh tử khu, đến lúc đó tất cả mọi người phải cẩn thận, nhất định phải liên thủ, không được đơn độc hành sự.
Tư Mã Mộc Hàm nói với Đỗ Vân Long, lông mày cau lại, trong không gian vặn vẹo phía trước, năng lượng như núi lửa sắp phun trào, để cho nàng rùng mình.