Chỉ là trong vùng núi này tràn ngập sát khí, hắc vụ phun trào, bốn phía không có một ngọn cỏ, khiến Linh Hồn người ta run rẩy.
Trên một ngọn núi, bóng người lấp lóe, có hơn ngàn người, tỉ mỉ nhìn qua, đám người chính là Thánh Tử Đại Luân Giáo Đông Ly Xích Hoàng cùng Trình Thắng Nam của Quang Minh Thần Đình.
- Phía trước cách đó không xa chính là Tà Linh tử khu, chúng ta cần chờ người thế lực khác đến, bằng không khó mà nhảy qua Tà Linh tử khu.
Đông Ly Xích Hoàng ghé mắt nhìn Trình Thắng Nam, thần hồn lộng lẫy ba động, tóc vàng xích bào, thần võ uy nghiêm, đủ để làm vô số nữ tử thần phục.
- Đến lúc đó cẩn thận một chút, chú ý an toàn, lúc này đây nghe nói Linh Thiên Cốc An Lăng Quân, Tuệ Kiếm Môn Vô Danh, Tiên Đô Môn Giang Nhược Lâm, còn có Thiên Xà Tông Xà Long Dương, Huyền Minh Tông Minh Dung Ẩn, Cổ Thiên Tông Nhược Thủy Hàn cùng Hàng Linh, đều là hạng người thiên phú cực cao.
Trình Thắng Nam hơi ghé mắt, trong hai mắt có lực lượng nhiếp tâm phách người, khiến người ta nhìn tựa hồ cực kỳ mờ ảo, rất xa...
Đông Ly Xích Hoàng nhìn nữ tử trước người, đưa tay nắm lấy tay nàng, nói nhỏ:
- Yên tâm đi, lúc này đây chúng ta đều sẽ tiến nhập trước 10, vì ngươi, đệ nhất kia ta nhất định sẽ lấy, sau khi ly khai, đến lúc đó chúng ta liền thành hôn.
Nghe Đông Ly Xích Hoàng nói, trong mắt Trình Thắng Nam không lưu dấu vết hơi nổi lên ba động, sâu không thấy đáy.
Trình Thắng Nam lẳng lặng nhìn Đông Ly Xích Hoàng, nhu tình trạc thái, lặng yên toát ra một tia phức tạp không dễ khiến người ta phát giác, không nói gì.
Chỉ là trong hai mắt, có thần sắc mê ly, sau đó ngẩng đầu nhìn Đông Ly Xích Hoàng, hai mắt vui vẻ, rung động lòng người.
- Sưu sưu...
Phía sau, giữa không trung, tiếng xé gió vang vọng, mấy trăm thân ảnh hạ xuống ở phụ cận đỉnh núi.
Trước nhất là một thanh niên trẻ tuổi, đôi mắt hiện lên thần quang, tựa như tinh thần, mũi cao thẳng, da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo như ngọc, nhưng lại đầu trọc.
trên đầu thanh niên có chín giới Phật, giống như chín đạo phù văn thần bí, lấp lóe quang mang.
- Vô Lượng Giáo!
Nhìn mấy trăm người kia hạ xuống, trên khuôn mặt của Đông Ly Xích Hoàng, trong mắt hiện lên lãnh ý nhàn nhạt, sau đó ánh mắt rơi vào trên người thanh niên đầu lĩnh.
Trên đỉnh núi, thanh niên đầu trọc tựa hồ đã nhận ra Đông Ly Xích Hoàng, hơi nhìn qua, quần áo khẽ động, trên da thịt óng ánh mơ hồ có quang trạch lưu động, cả người lan tràn ra khí thế khiếp người.
- Đại sư huynh, là người Đại Luân Giáo?
Phía sau thanh niên đầu trọc, một thanh niên bất phàm nói.
- Bây giờ không phải là lúc động thủ, sau Tà Linh tử khu, tự có thời gian, bây giờ chúng ta trước hết chờ một chút, phỏng chừng những người khác cũng sắp đến.
Ánh mắt của Cửu Trọng Linh Hoàng khẽ động, trường sam đỏ thắm theo gió mà động, thật giống như Thần Minh giáng thế, nhưng khí tức ba động kia, lại có thể làm cho linh hồn người bình tĩnh, trong lòng bình thản không nổi ba đào.
Sau một lát, mọi người ở trên hai đỉnh núi, bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn ra được sắc mặt của mọi người đều ngưng trọng.
- Sưu sưu...
Sau hai canh giờ, tiếng xé gió vang vọng, lần thứ hai có đến trăm thân ảnh hàng lâm trên một ngọn núi.
Trước mấy trăm đạo thân ảnh này, là một trước cả người một nam tử mặc áo xanh, khẽ ngẩng đầu nhìn hai đỉnh núi bên cạnh.
Thanh niên áo xanh có lông mi thật dài, khuôn mặt thanh nhã, hình thành một độ cong hoàn mỹ, trong ánh mắt trong suốt, có quang hoa vụt sáng rồi biến mất, khiến người ta không bắt được, nhưng muốn dòm ngó, sẽ bất tri bất giác bị hấp dẫn.
- An Lăng Quân, ngươi còn chưa chết sao?
Nam tử thanh nhã vừa hạ xuống một lát, không trung phía sau lướt tới một thanh niên, mái tóc dài màu đen chảy xuống, như là thác nước.
Thanh niên cũng rơi vào một ngọn núi cách đó không xa, ánh mắt nhạt như nước, da trắng tinh tế tỉ mỉ, con ngươi sáng ngời hữu thần, bắn ra quang mang nhu hòa ấm áp, lại có thêm một loại khí tức cự người ngoài ngàn dặm.
Nhìn từ đàng xa, cả người thanh niên này tản mát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, chỉ là hơi thở kia rất ẩn nấp, người bình thường căn bản khó mà theo dõi ra.
- Minh Dung Ẩn, Huyền Minh Tông của ngươi cũng tới rồi sao, trên đường không cụt tay gãy chân chứ.
Nam tử thanh nhã nhìn thanh niên kia, giọng nói cực kỳ ác liệt.
- Yên tâm, An Lăng Quân ngươi còn không cụt tay gãy chân, ta chắc chắn sẽ không, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng cụt tay gãy chân ở trong Tà Linh tử khu là tốt rồi!
Trên người Minh Dung Ẩn tản ra khí tức nhàn nhạt, ngôn ngữ tranh phong, ánh mắt trừng An Lăng Quân một cái, tựa hồ hai người có gì đó không đúng lắm.
Phía sau Minh Dung Ẩn, có đến trăm thân ảnh rơi ở sau hắn, khí tức vô cùng cường hãn, rõ ràng còn có mấy khí tức Vũ Hoàng cảnh.
An Lăng Quân không nói gì thêm, ngồi xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mắt của Minh Dung Ẩn liếc nhìn bốn phía, hai mắt sáng ngời khẽ động, sau đó cũng bắt đầu nhắm mắt thổ nạp dưỡng thần.
- Sưu sưu!
Mấy canh giờ sau, mảng lớn tiếng xé gió vang vọng.
Trên trời, tựa hồ có một tiếng đàn đặc biệt từ đàng xa lượn lờ truyền đến, tiếng đàn tựa như lưu thủy, như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non.
Tiếng đàn ở trong không gian mờ tối truyền ra, làm cho khí tức hắc sát trong không khí nhộn nhạo ra từng vòng gợn sóng thật nhỏ.
- Bá bá...
Giờ khắc này, trên đỉnh núi bốn phía, Cửu Trọng Linh Hoàng, Đông Ly Xích Hoàng, Trình Thắng Nam, Minh Dung Ẩn, An Lăng Quân… bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn về xa xa.
Trên bầu trời, một bóng người xinh đẹp lướt không bay đến, tuyết sa mạn y, ống tay áo theo gió phất phới, ưu nhã hạ xuống, giống như Trích Tiên hàng lâm, không nhiễm khói bụi.
Bóng hình xinh đẹp, quần áo màu vàng nhạt theo gió bay phất phới, tóc đen óng ánh, mắt to trong suốt không linh, lông mi như liễu, khuôn mặt siêu trần thoát tục.
Nữ tử rơi xuống đỉnh núi, khóe miệng hơi mỉm cười, có thuần khiết như hoa lê cùng diễm lệ như anh đào, làm cho bốn phía không ít thanh niên cảm xúc bành trướng.
- Tiên Đô Môn, Giang Nhược Lâm!
Trên đỉnh núi bốn phía, không ít thanh niên kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt có chút ngây dại.
Nàng kia quá đẹp, so với Trình Thắng Nam, là một loại phong cách tuyệt nhiên bất đồng, thuần túy không nhiễm khói bụi, giống như Trích Tiên.
- Sưu sưu...
Không ít thân ảnh kèm theo từng cỗ khí tức không tầm thường, hạ xuống ở phía sau nữ tử.
Mấy trăm người này mắt nhìn bốn phía, sau đó bắt đầu nhắm mắt thổ nạp dưỡng thần.
- Xùy...
Sau khi nữ tử Trích Tiên đến không bao lâu, không gian lần thứ hai có tiếng xé gió truyền đến, một thanh niên bạch y hạ xuống đỉnh núi, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt tuấn dật.
Thanh niên bạch y hạ xuống, trên mặt tái nhợt như bị bệnh.
Thanh niên hạ xuống, sau đó mấy trăm người rơi ở phía sau hắn, trên đầu vai từng người đều có huy hiệu hình rắn.
Bọn họ là đệ tử Thiên Xà Tông, Thiên Xà Tông là một trong cửu đại thế lực, sẽ không thua Đại Luân Giáo, Cổ Thiên Tông...
Thời gian từ từ trôi qua, sau đó Tuệ Kiếm Môn Vô Danh, suất lĩnh đệ tử Tuệ Kiếm Môn hàng lâm.
Sau đó là Huyền Phù Môn Chu Tuyết, Quách Minh xuất hiện.
Sau đó đông đảo đệ tử của Cổ Thiên Tông, Thiên Hạ Hội, Đỗ gia liên tiếp xuất hiện.
Trên đỉnh núi, từng ánh mắt theo mỗi lần có người đến, đều sẽ gây nên quan sát cùng ba động, sau đó từng cái tiếp tục thổ nạp dưỡng thần.
Ai cũng rõ ràng, sợ là không bao lâu nữa, một hồi chém giết sẽ tới.
Kia là một hồi đại chiến hủy diệt, không biết có bao nhiêu người đến lúc đó sẽ hao tổn.
Hiện tại bảo tồn một phần khí lực, đến lúc đó cơ hội xông qua được sẽ thêm một phần.
Theo đệ tử các đại thế lực tới trước, không ít thế lực trung nhỏ cùng tán tu kết bạn nhao nhao trước sau chạy tới, không khó cảm giác được không ít người đều là khí tức hỗn loạn, có chút tả tơi.
- Đông Ly Xích Hoàng, Cửu Trọng Linh Hoàng, Trình Thắng Nam, Giang Nhược Lâm, Chu Tuyết, Vô Danh, An Lăng Quân, Minh Dung Ẩn, Xà Long Dương… đều đến.
Trên một ngọn núi, Duẫn Mạc Trần mắt nhìn bốn phía, trên khuôn mặt tuấn mỹ, bờ môi phác thảo nụ cười nhàn nhạt, hai mắt không nổi gợn sóng, lúc này hiện lên ba động.
Ở trong Cổ Thiên Tông, hắn chỉ ở dưới Tư Mã Mộc Hàm, Thủy Nhược Hàn, Hàng Linh.
Thế nhưng ở trong Phong Ấn Cổ Địa, cửu đại thế lực tề tụ.
Duẫn Mạc Trần biết nếu bản thân đối mặt đám người Cửu Trọng Linh Hoàng, Đông Ly Xích Hoàng, An Lăng Quân… thì kém hơn một chút.
- Đông Ly Xích Hoàng, Trình Thắng Nam, không phải thứ tốt gì.
Đỗ Tiểu Thanh nhíu mày, trong ánh mắt không linh có chút hàn ý, trong lòng rất khó chịu Trình Thắng Nam cùng Đông Ly Xích Hoàng.
Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Tiểu Thanh, trên dung nhan tuyệt thế bất đắc dĩ cười cười, sau đó có chút ngưng trọng, nhẹ giọng nhắc nhở Đỗ Tiểu Thanh:
- Lần trước Đông Ly Xích Hoàng kia bị ép thua thiệt, sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua, chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn mới được.
Đỗ Tiểu Thanh hơi gật đầu, cũng biết thực lực của Đông Ly Xích Hoàng kia không kém, nói nhỏ:
- Mục tiêu của chúng ta là trước đoạt được cơ duyên cuối cùng lại nói, nếu con chó Đại Luân Giáo cùng Quang Minh Thần Đình kia còn dám tới trêu chọc Thiên Hạ Hội ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống khá giả, ở trước mặt một số người, Đại Luân Giáo cùng Quang Minh Thần Đình còn không coi là cái gì.
Tư Mã Mộc Hàm nghe vậy, nhìn Đỗ Tiểu Thanh, trên mặt lộ ra chút vui vẻ.
Tư Mã Mộc Hàm không có nói thêm cái gì, sau đó hai mắt màu tím nhạt thầm động, thanh âm nghiêm nghị nói với mọi người:
- Tất cả mọi người thổ nạp điều tức đi, Đại Cơ Duyên kia sợ là sắp mở rồi, bất quá trước lúc này, chúng ta cần xông qua Tà Linh tử khu, đó là nơi đại hung, không được phép bất kỳ khinh thường nào.
- Vâng...
Nghe vậy, bốn phía không ít người gật đầu, bắt đầu ngồi xếp bằng thổ nạp điều tức.