Thanh niên rơi xuống đất, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng hỏi Tư Mã Mộc Hàm:
- Xin hỏi Kiều Phong có ở đây không?
- Vô Danh, ngươi tìm Kiều Phong làm gì?
Bên cạnh Tư Mã Mộc Hàm, Thủy Nhược Hàn từ từ đi ra, hai mắt trong suốt hữu thần, nhìn chăm chú vào thanh niên sắc bén kia, trong mắt mơ hồ có quang mang lam sắc.
01:55
- Nghe nói hắn là đệ tử của Khí Tôn, ta đã tìm hắn rất lâu rồi!
Thanh niên tên là Vô Danh quét mắt nhìn một vòng quanh đám người, sau đó nhìn Thủy Nhược Hàn, nói:
- Xem ra Kiều Phong lại đi rồi, chẳng qua luôn có lúc sẽ gặp mặt, đến lúc đó ta sẽ khiến hắn bại trong tay ta.
- Ngươi và Kiều Phong có thù?
Tư Mã Mộc Hàm khẽ nhíu mày, hỏi Vô Danh.
- Không có thù, chỉ là ân oán 1400 năm của sư môn mà thôi.
Vô Danh nói.
Nghe vậy, mọi người Cổ Thiên Tông và đám người Đỗ Tiểu Thanh, Dạ Phiêu Lăng, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn đều có chút nghi hoặc, như rơi vào trong sương mù.
Mọi người rất khó tưởng tượng, không biết Khí Hoàng Kiều Phong cùng Vô Danh này từ khi nào lại liên quan đến 1400 năm trước.
- Xem ra, ngươi cũng có chút tự tin, có điều sao ta lại cảm thấy, đến lúc đó ngươi hơn phân nửa không phải là đối thủ của Kiều Phong.
Tư Mã Mộc Hàm hơi quyệt miệng, nhìn Vô Danh nói.
- Ta nhận ra ngươi, ngươi là Tư Mã Mộc Hàm, con gái của Tông chủ Cổ Thiên Tông - Tư Mã Đạp Tinh, thiên tư Nhân Hoàng, tạo nghệ trên Kiếm Đạo không thấp.
Vô Danh nhìn Tư Mã Mộc Hàm, nói nhỏ:
- Nhưng ở trên Kiếm Đạo, ngươi không phải đối thủ của ta, ta có thể nói trước cho ngươi biết, nếu ngươi muốn thắng ta, đến lúc đó e là phải nghĩ biện pháp khác mới được.
- Vậy ư, vậy bây giờ chúng ta có thể thử một chút.
Nghe vậy, Tư Mã Mộc Hàm chu miệng, trong mắt tràn ra Phù Văn, trong cơ thể có khí tức bén nhọn tràn ngập ba động.
- Bây giờ còn chưa phải lúc, đến lúc đó tự nhiên sẽ còn có cơ hội, đương nhiên, tiền đề là ngươi có thể qua được “Tử Địa Tà Linh.
Vô Danh vừa dứt lời, bàn chân có Huyền Khí tràn ra, thân ảnh lập tức lướt không rời đi.
- Vèo vèo. . .
Giữa không trung, mấy trăm người cũng nhanh chóng rời đi, lại biến mất ở giữa không trung.
- Hừ!
Tư Mã Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng.
- Nghe nói tạo nghệ của Vô Danh trên phương diện Kiếm Đạo, tu vi Kiếm Đạo phi phàm, khiến cho các Trưởng lão trong môn phái cũng tự thẹn không bằng, quả thật là một kẻ khó chơi.
Thủy Nhược Hàn nhẹ nhàng vỗ vai Tư Mã Mộc Hàm, thanh âm nhu hòa như nước, giống như âm thanh của tự nhiên, đứng ở bên cạnh Tư Mã Mộc Hàm, như một đóa phù dung mới nở, không nhiễm bụi trần.
- Ta cũng không tin tạo nghệ Kiếm Đạo của ta lại không bằng hắn.
Tư Mã Mộc Hàm hiển nhiên là không phục, tạo nghệ Kiếm Đạo của nàng, từ lúc trước sau khi thua tên kia, nàng đã tốn không ít thời gian cùng tinh lực để lĩnh ngộ Minh Thánh Kiếm Phổ, nàng không tin Vô Danh kia có thể mạnh hơn mình.
- Kiếm Đạo không đủ cũng không sao, ngươi ở những phương diện khác có thể áp chế hắn là được rồi.
Hàng Linh tiến lên, bờ môi phóng đãng không câu nệ gợi lên độ cong thâm thúy, nói với Tư Mã Mộc Hàm:
- Người Tuệ Kiếm Môn bọn họ chủ yếu tu luyện Kiếm Đạo, trên Kiếm Đạo đích thật có không ít bản lĩnh, nhưng bọn hắn cũng chỉ có Kiếm Đạo lợi hại mà thôi.
Dứt lời, ánh mắt Hàng Linh khẽ động, nói thêm một câu:
- Có điều Vô Danh kia, cũng thực sự một một nhân vật nguy hiểm.
- Chúng ta đi thôi, đi Tử Địa Tà Linh trước, đến lúc đó sẽ có một trận ác chiến!
Nhược Thủy Hàn khẽ nói, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên thần sắc ngưng trọng.
Trong Tử Địa Tà Linh, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng trong đó.
Nhưng chỉ có vượt qua Tử Địa Tà Linh, cuối cùng mới có thể đạt được Đại Cơ Duyên kia.
..................................................
- Đi!
Trong không gian Binh Khí rộng lớn, Đỗ Thiếu Phủ lại ném ra một Phù Khí trong tay.
- Ngao...o...o. . .
Cự Long Binh Khí mở miệng, đem Phù Khí nuốt vào trong miệng, một lát sau liền phun ra một khối sắt vụn, sau đó vô cùng thân thiết quay chung quanh Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, giống như là còn chưa thỏa mãn.
- Sắp hết Phù Khí rồi...
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra cười khổ, ròng rã đã qua tám ngày.
Đỗ Thiếu Phủ lấy từ trên người đệ tử Thất Tinh Điện tổng cộng hơn nghìn Linh Khí, còn có không dưới mấy trăm cái Phù Khí, đều đã bị Cự Long Binh này cắn nuốt thành sắt vụn.
Điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ đau lòng không thôi, dường như muốn nhỏ máu.
Có điều bỏ ra cái giá lớn như vậy, cũng thu được tác dụng không nhỏ.
Mấy ngày trước Cự Long Binh Khí đã dám đến gần, hôm qua có thể để cho Đỗ Thiếu Phủ ngồi trên lưng.
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được, hôm qua tựa hồ còn chưa phải lúc bố trí Linh Hồn ấn ký bên trong Khí Hồn.
Một khi làm cho Khí Hồn bị sợ hãi phản kháng, vậy thì mọi thứ coi như đổ xuống sông xuống biển, muốn lần thứ hai sử dụng chiêu này, e là không có khả năng, cũng không có nhiều Linh Khí cùng Phù Khí như vậy để tiêu hao.
- Xùy...
Đỗ Thiếu Phủ lướt ra, rơi xuống trên đầu Cự Long Binh Khí, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cự Long Binh Khí.
Cự Long Binh Khí giống như vật sống, vô cùng thân thiết dựa vào Đỗ Thiếu Phủ, nhẹ nhàng liếm bàn tay Đỗ Thiếu Phủ, khí tức ôn thuận.
- Hiện tại ngươi có thể thử một chút, dùng lực lượng Nguyên Thần của ngươi kết nối dẫn dắt, khiến Khí Hồn kia đi ra, nếu không, không thể bố trí Linh Hồn ấn ký.
Thanh âm của Tương Thần truyền vào trong tai Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Nếu là Khí Hồn này đã tin tưởng ngươi, nó đương nhiên sẽ đi ra.
Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, nhìn Cự Long dưới lòng bàn tay, trong lòng rất rõ ràng, bên trong Cự Long này là một nhân vật khủng bố, lúc này vô cùng thân thiết ôn thuận, nhưng một khi không cẩn thận chọc giận đến nó, hậu quả sẽ vô cùng khủng bố.
- Nguyên Thần kết nối dẫn dắt...
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ thủ ấn ngưng kết, một luồng lực lượng Nguyên Thần từ Nê Hoàn Cung tràn ra, bắt đầu phóng thích.
- Ngao...o...o. . .
Tựa hồ là cảm giác được khí tức bỗng nhiên ba động, Cự Long Binh Khí lập tức kinh hãi, bắt đầu nhanh chóng lùi lại, giống như nai con bị hoảng sợ.
- Phần phật. . .
Cũng trong cùng lúc đó, năng lượng Nguyên Thần của Đỗ Thiếu Phủ ba động, khí tức cổ xưa lan tràn, từ từ tới gần Cự Long Binh Khí, mang theo thiện ý, như là nhẹ nhàng vuốt ve.
Cự Long Binh Khí ngẩng đầu, Phù Văn trong mắt lấp lóe, tựa hồ là tràn đầy nghi hoặc, trong yết hầu phát ra tiếng hừ khẽ, vây quanh bốn phía, tò mò đánh giá Đỗ Thiếu Phủ.
Tựa hồ là dưới lực lượng Nguyên Thần của Đỗ Thiếu Phủ cũng không cảm giác được bất kỳ uy hiếp gì, Cự Long Binh Khí tiếp tục tới gần, lại tiếp tục thân thiết.
Cự Long Binh Khí vừa rồi bị kinh hãi, Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục chơi đùa cùng Cự Long Binh Khí.
Rốt cục, dưới sự vuốt ve của lực lượng Nguyên Thần, Cự Long Binh Khí giống như đứa trẻ tinh nghịch, ở bên trong không gian này, chưa bao giờ có người chơi đùa cùng nó như vậy, cảm thấy Đỗ Thiếu Phủ không có ác ý, rốt cục bắt đầu buông lỏng phòng bị cuối cùng.
- Ken két...
Bốn phía xung quanh Cự Long Binh Khí khổng lồ, đao thương kiếm kích dày đặc bắt đầu lung lay, quang mang lan tràn, cuối cùng rơi xuống giống như mưa Binh Khí.
Vô số Binh Khí từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, chất thành một núi Binh Khí.
Một tia sáng chói mắt xuất hiện ở giữa không trung, quang mang rạng rỡ, giống như mặt trời ban trưa, có đường kính khoảng ba thước.
Bên trong tia sáng chói mắt, tựa đao tựa thương, tựa kiếm tựa tiễn, biến hóa vô cùng, từng luồng khí tức dập dờn nhưng lại đáng sợ đến cực hạn.
Quang mang ba động, khí tức khiến Linh Hồn người ta run rẩy, bắt đầu chơi đùa cùng lực lượng Nguyên Thần lan tràn bên ngoài cơ thể của Đỗ Thiếu Phủ.
Các Binh Khí có hình dạng biến ảo, giống như đứa trẻ chơi đùa, vô cùng thân thiết với Đỗ Thiếu Phủ.
Đó là do Khí Hồn bên trong không gian này, Khí Hồn xuất hiện, chứng tỏ đã vô cùng tín nhiệm Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này đối mặt Khí Hồn, sợ là không thể bố trí thành công Linh Hồn ấn ký.
Cảm giác được Khí Hồn này giống như đứa trẻ nghịch ngợm, hết sức thuần khiết, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ quả thật cũng có chút không đành lòng, cảm giác nếu như lúc này bản thân đột nhiên xuất thủ, cho dù là bố trí thành công Linh Hồn ấn ký, trong lòng cũng không nỡ.
- Nhanh lên, nó đã buông lỏng cảnh giác, bắt đầu bố trí Linh Hồn ấn ký đi.
Thanh âm Tương Thần lần thứ hai truyền đến trong tai Đỗ Thiếu Phủ, thời gian không còn nhiều, bảo Đỗ Thiếu Phủ lập tức bố trí Linh Hồn ấn ký.
- Xùy xùy. . . !
Tương Thần dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ thu lại thủ ấn, lập tực lực lượng Nguyên Thần cũng thu liễm.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không lập tức bố trí Linh Hồn ấn ký, mà ngược lại thân thể lập tức lui ra phía sau, cách xa Khí Hồn một chút.
- Ngươi muốn làm gì, sao còn chưa động thủ, thời gian của ngươi đã không còn nhiều lắm.
Tương Thần khẽ nhíu mày, thời gian đã không còn nhiều, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, đối với Tương Thần nói:
- Ta căn bản cũng không chắc chắn có thể bố trí thành công Linh Hồn ấn ký hay không.
- Khí Hồn kia rất mạnh, cho dù là ta thời kỳ toàn thịnh cũng muốn né tránh, ngươi một khi thất bại, quả thật là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cơ hội lần sau sẽ càng thêm khó khăn.
Tương Thần khẽ ngẩng đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ một lúc, sau đó gật đầu.
Khí Hồn kia mặc dù chưa sinh ra linh trí, nhưng thực lực đã cực kỳ đáng sợ, muốn bố trí Linh Hồn ấn ký, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cho dù là Linh Phù Sư Bát Tinh thông thường, e là cũng khó mà thành công.
- Vậy ngươi định làm thế nào, chẳng lẽ muốn từ bỏ? - Tương Thần quay sang hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
- Không , để ta nghĩ thử cách khác xem sao, một hai ngày nữa đi.
Đỗ Thiếu Phủ hơi cắn răng nói, tựa hồ trong lòng đang quyết định chuyện gì đó.
- Vậy ngươi cẩn thận, hi vọng cuối cùng ngươi còn kịp thời gian.
Tương Thần nhắc nhở Đỗ Thiếu Phủ.
.................................
Sơn mạch liên miên, giống như rồng rắn uốn lượn, những ngọn núi cao trùng điệp, sống động như một bức tranh thuỷ mặc tráng lệ.