Ánh mắt vui vẻ, lưỡi phun ra nuốt vào, Tiểu Tinh Tinh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói bằng thanh âm non nớt thanh thúy:
- Ngươi vậy mà lại đột phá, còn nhanh hơn ta.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nói với Tiểu Tinh Tinh:
- Ngươi thì sao, không sao chứ?
- Ta còn kém chút nữa mới có thể đột phá.
Tiểu Tinh Tinh tựa hồ là có một chút thất vọng, vừa dứt lời, ánh mắt đang xoay tròn chuyển động hơi dừng lại, có chút nghi hoặc nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Những Lôi Đình tử kim sắc vừa nãy, ta luôn có cảm giác giống như đã từng quen biết, Lôi Đình tử kim sắc kia giống như sẽ không thương tổn ta. . .
- Ngươi trước đây từng gặp Lôi Đình tử kim sắc vừa rồi?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi, Tiểu Tinh Tinh khắp người đều là câu đố, Đỗ Thiếu Phủ không thể không lưu ý.
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Hẳn là chưa, nhưng là trong trí nhớ truyền thừa của ta, có thể cảm giác được Lôi Đình tử kim sắc kia rất quen thuộc, Lôi Điện tử kim sắc sẽ không thương tổn ta, còn có thể giúp ta rèn luyện thân thể.
Đỗ Thiếu Phủ trầm ngâm suy nghĩ, cảm nhận biến hóa trong cơ thể, Lôi Đình tử kim sắc do hồ quang hội tụ thật đúng là khiến thân thể của mình lần thứ hai xảy ra biến hóa.
Biến hóa này tuy rằng không lớn, nhưng là Đỗ Thiếu Phủ cũng rõ ràng, đến trình độ thân thể như của mình lúc này, có thể lần thứ hai tăng lên một chút, đã là một chuyện cực kỳ đáng sợ rồi.
- Càng hiểu thêm nhiều về ngươi, càng cảm thấy ngươi sâu không lường được, Vũ Mạch Lôi Đình thật mạnh, Nhân Hoàng hay là Nhân Tôn, dường như đều không phải. . .
Thân ảnh Tương Thần xuất hiện trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt quang mang ba động, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy Tương Thần, Đỗ Thiếu Phủ lập tức khẩn trương hỏi:
- Có thành công hay không?
- Âm Linh Tinh đối với Huyết Đằng Sát mà nói cũng không phải vật gì quá quan trọng, sẽ không mang theo bên người, bình thường đều đặt bên trong hang ổ của hắn, đã đắc thủ rồi.
Tương Thần vừa dứt lời, liền lấy ra một vật đưa cho Đỗ Thiếu Phủ.
Đây là kế hoạch mà hai người đã thương nghị tốt trước khi tới đây.
Huyết Đằng Sát kia vô cùng lợi hại, mà thực lực của Tương Thần lại giảm mạnh, đã không làm gì được Huyết Đằng Sát.
Cũng lo sợ cho dù là Đỗ Thiếu Phủ cùng Tiểu Tinh Tinh liên thủ cũng khó mà đối phó, cho nên cơ hội liều mạng rất nhỏ, chỉ có thể dùng trí.
Bởi vậy cuối cùng hai người thương nghị, đến lúc đó lỡ như không được, liền do Đỗ Thiếu Phủ liên thủ với Tiểu Tinh Tinh cầm chân Huyết Đằng Sát, còn Tương Thần quen thuộc hang ổ của Huyết Đằng Sát sẽ đi lấy Âm Linh Tinh.
Đỗ Thiếu Phủ nhận lấy đồ vật trong tay Tương Thần đưa tới, một cỗ năng lượng bàng bạc ba động, một khối quang đoàn lớn chừng bàn tay giống như ngọc thạch Hắc Ám xuất hiện trong tay Đỗ Thiếu Phủ, Phù Văn lướt động, khiến Nguyên Thần mọi người rung động.
- Âm Linh Tinh, đây đúng là Âm Linh Tinh!
Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt đại hỉ, trong lòng kích động run lên.
Vật trong tay trước mắt này đúng là Âm Linh Tinh mà Đỗ Thiếu Phủ vẫn muốn tìm, đến lúc đó sư phụ Khí Tôn có thể triệt để khôi phục.
- Đi nhanh thôi, Huyết Đằng Sát kia vô cùng nhỏ nhen, nếu như quay lại phát hiện Âm Linh Tinh không còn, nhất định sẽ đuổi theo.
Tương Thần nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Bây giờ Huyết Đằng Sát có đến, cũng không biết ai sẽ sợ ai.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ lập tức thu hồi Âm Linh Tinh, mỉm cười.
Lúc này tiếp tục đột phá, làm cho Đỗ Thiếu Phủ có cảm giác, nếu là gặp lại Huyết Đằng Sát, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Cho dù là trước khi đột phá, nếu như dùng hết thủ đoạn, Đỗ Thiếu Phủ đoán chừng, Huyết Đằng Sát kia tuy rằng quỷ dị cường hãn, e là cũng không làm gì được bản thân, chẳng qua e là mình cũng không làm gì được hắn mà thôi.
- Không còn thời gian trì hoãn nữa, ngươi phải lập tức đi tăng cường Khí Linh, bằng không Đại Cơ Duyên kia mở ra, ngươi hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Tương Thần nhạt nhạt nói nhỏ:
- Hi vọng thời gian vẫn còn kịp.
- Đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt mỉm cười, chắp tay nói với Tương Thần.
Tương Thần trường bào tử sắc run lên, liếc Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng nên xuất phát.
- Vèo vèo...
Mấy đạo thân ảnh sau đó lướt không, nháy mắt đã biến mất.
Trên đỉnh núi, khi Đỗ Thiếu Phủ cùng Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu đến nơi, đám người Tôn Nhương, Đào Ngọc, Tương Quân, Cốc Tâm Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đa tạ Khí Hoàng cùng chư vị Thất Tinh Điện đã tương trợ, vô cùng cảm kích!
Trên đỉnh núi, đám người đệ tử Thiên Vũ Học Viện Tương Quân, Vu Tước, Cốc Tâm Nhan chắp tay nói lời cảm tạ với Đỗ Thiếu Phủ.
Nhất là đám người Tương Quân, đều vô cùng cảm kích, bọn họ thế nhưng được đối phương tương trợ hai lần rồi.
- Không cần khách sáo, phía trước không xa, chính là người của Cổ Thiên Tông cùng Thiên Hạ Hội, các ngươi mau chóng đuổi theo, có lẽ còn có thể đuổi kịp.
Đỗ Thiếu Phủ nói với đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan xong, sau đó ra hiệu với đệ tử Thất Tinh Điện, lần lượt từng người lập tức lướt không rời đi.
Nhìn từng người dần dần biến mất ở giữa không trung, ánh mắt đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước thật lâu không có thu lại.
- Ta luôn cảm thấy chính là hắn, các ngươi thấy sao?
Tương Quân quay đầu lại nhìn đám người Cốc Tâm Nhan cùng Vu Tước, Lý Vũ Tiêu, hỏi.
- Rồi sẽ có một ngày biết được đáp án.
Cốc Tâm Nhan khẽ nói, trong mắt đẹp nở rộ quang mang.
...................................
Núi non liên miên, trong không gian u ám này càng thêm đồ sộ, nhưng lại nối liền với một mảnh huyền nhai.
Từng dãy huyền nhai cao vút trong mây, mặt đất như bị đao cắt, giống như bị siêu cấp cường giả nào đó dùng rìu đem núi đá bổ thành hai nửa.
Huyền nhai liên miên, để lại không ít thâm uyên giao nhau ngang dọc đan xen.
Nơi này giống như cửa vào Cửu U, tráng lệ đẹp đẽ!
Phía dưới có hắc vụ tràn ra, trong lúc mơ hồ truyền đến tiếng quỷ khóc thần gào, làm người ta kinh sợ!
- Vèo vèo...
Mấy trăm đạo thân ảnh rơi xuống trên một đỉnh núi nham bích, đúng là đám đệ tử Thất Tinh Điện.
Dẫn đầu chính là đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn quanh bốn phía, khắp nơi là núi non trùng điệp, vách đá hiểm trở, xa xa còn thỉnh thoảng có thực vật quỷ dị không biết tên, hết đám này đến đám khác, hết bụi này đến bụi khác.
- Chính là ở phía dưới, ở trong đó có một nơi, có thể tăng cường Khí Linh của ngươi.
Tương Thần nhìn thâm uyên ngang dọc đan xen phía dưới, nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn xuống phía dưới, không ít thâm uyên sâu không thấy đáy, hắc vụ lượn lờ, tầng tầng lớp lớp, khí thế hùng vĩ, sát khí ngập trời.
- Trong này giống như rất khủng bố. . .
Thạch Đầu nhìn hắc vụ lượn lờ phía dưới, nói.
- Không có gì khủng bố hết, nơi này vô cùng đặc biệt, cũng không có gì nguy hiểm.
Tương Thần vừa dứt lời, bèn nhìn về phía thâm uyên sau đó nhảy xuống.
- Mọi người cẩn thận một chút, đi theo ta.
Đỗ Thiếu Phủ căn dặn mọi người, sau đó cũng xuống theo.
Trong thâm uyên, giữa hắc vụ nồng đậm, dường như giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Hắc vụ dày đặc, sát khí cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng quỷ khóc thần gào.
Cả ba thứ trên kết hợp lại, sẽ khiến người cảm thấy sợ hãi bất an.
Trong hắc vụ thâm uyên, xung quanh cũng không biết từ đâu xuất hiện hồ quang tử kim sắc quanh quẩn.
Khí tức mạnh mẽ ba động, khiến cho Tà Linh căn bản cũng không dám tới gần.
Mọi người càng đi xuống, càng cảm giác được một cỗ khí tức đáng sợ ngày càng mãnh liệt, không gian đều theo đó rung động.
Có một cỗ khí tức làm người lạnh run, từ chỗ sâu trong thâm uyên lan tràn ra.
Khí tức đáng sợ kia, khiến Linh Hồn người ta không nhịn được run rẩy, đều không thể không hiện lên vẻ kính sợ.
- Chúng ta đến nơi rồi!
Rốt cục, sau chừng gần nửa canh giờ, thân ảnh Tương Thần rơi xuống trên một mảnh nham bích cực lớn.
Phía trên nham bích, Không Gian Hư Vô ba động, có từng cỗ quang mang Phù Văn tràn ra.
Không gian nơi này không ngừng ba động, như là trong không gian xé rách ra một cái khe.
Vừa rồi, những khí tức khiến người ta kính nể trong thâm uyên, chính là được phát ra từ những quang mang Phù Văn trong vết nứt.
- Hình như là phong ấn cấm chế a. . .
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống phía sau Tương Thần, nhìn vết nứt quang mang Phù Văn, trong lúc mơ hồ thấy có Phù Văn vỡ vụn, khí tức tràn ra từ trong đó, có thể làm cho Nguyên Thần trong Nê Hoàn Cung rung động.
- Đây là một nơi phong ấn cấm chế, nhưng mấy chục năm trước liền xuất hiện vết nứt, bởi vậy vẫn chưa bị những người khác và Tà Linh phát hiện, bên trong có thứ ngươi muốn để tăng cường Khí Linh.
Tương Thần nhìn vết nứt Phù Văn, sau đó chậm rãi nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Khi tiến vào hãy cẩn thận một chút, tuy rằng phong ấn cấm chế xuất hiện vết nứt, nhưng nếu tu vi không đủ, một khi tiến vào cũng sẽ bị vết nứt phong ấn cấm chế ép thành mảnh vụn.
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, lập tức lên tiếng nhắc nhở đệ tử Thất Tinh Điện phía sau.
- Vèo!
Tương Thần cất bước, quanh thân bao phủ bởi một cỗ quang mang, sau đó liền chui vào bên trong vết nứt phong ấn.
Trong vết nứt phong ấn trong có một cỗ quang mang ba động, sau đó thân ảnh cũng lập tức biến mất.
- Vèo!
Sau đó đám người Đỗ Thiếu Phủ, bảo vệ cho những đệ tử Thất Tinh Điện thực lực bình thường, lần lượt từng người liền trực tiếp lướt vào trong vết nứt phong ấn đó.
Khi người cuối cùng tiến vào trong vết nứt phong ấn, trên vết nứt phong ấn chấn động kịch liệt.
Không gian mờ tối, so với bên ngoài càng thêm u ám.
Đây là một nơi vô cùng mờ mịt mông lung, lặng ngắt như tờ, giống như chưa từng có người đặt chân đến.
- Vèo vèo!
Giữa không trung có gợn sóng ba động, sau đó lần lượt từng bóng người rơi xuống bên trong không gian lặng ngắt như tờ, chính là đám người Đỗ Thiếu Phủ.
- Trời ạ...
Mà khi đám người Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, nhìn thấy mọi thứ xuất hiện trong không gian trước mắt, cũng không khỏi phát ra thanh âm khiếp sợ.
Sau đó từng người, chỉ biết khiếp sợ trợn mắt hốc mồm!
Chỉ thấy bên trong vùng không gian cực lớn này, lúc này đang chất đầy Binh Khí, khắp nơi khắp chốn, tất cả đều là Binh Khí.
Linh Khí, Phù Khí, Đạo Khí.
Trong này đều là Binh Khí chồng chất, lộ ra khí tức cổ xưa.