Trên bầu trời một mảnh sâm lâm hỗn độn quỷ dị, hồ quang tử kim sắc cuồn cuộn kéo đến, tất cả Lôi Đình tử kim sắc vừa ngưng tụ rơi xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ, cùng thân thể Đỗ Thiếu Phủ tương liên.
Trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, Vũ Mạch Lôi Đình tràn ra bao trùm toàn thân, một loại khí tức tráng lệ thê lương lan tràn, kết nối với hồ quang tử kim sắc, trực tiếp cắn nuốt Lôi Đình vừa tiến vào trong cơ thể.
Lôi Đình tử kim sắc nhập thể, tiến vào trong gân cốt, tế bào Huyết Mạch cùng lục phủ ngũ tạng Đỗ Thiếu Phủ.
Trên bầu trời, quanh thân Đỗ Thiếu Phủ hừng hực quang mang Lôi Điện giống như mặt trời chiếu sáng.
Xung quanh thân thể có vô số Phù Văn Lôi Điện chói mắt, tràn ngập bầu trời, giống như Điện Xà tử kim sắc quanh quẩn trên bầu trời.
Lúc này trên thân thể to lớn của Tiểu Tinh Tinh, cũng gần giống với Đỗ Thiếu Phủ, bốn phía tràn ngập hồ quang, đang ra sức hấp thu Lôi Đình tử kim sắc.
- Ầm ầm ầm!
Không gian rung động, Lôi Đình nổ vang, Lôi Đình tử kim sắc liên tục không dứt, không ngừng rơi xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ cùng Tiểu Tinh Tinh.
Những Lôi Đình tử kim sắc này sau lại hóa thành từng cỗ năng lượng đáng sợ, khiến khí tức trên người đôi cha con này bắt đầu dần dần tăng lên.
Thân thể một người một rồng, lúc này đều đang ra sức hấp thu nguồn năng lượng cuồn cuộn ẩn chứa trong Lôi Điện tử kim sắc, theo lỗ chân lông cùng lân phiến toàn thân chui vào trong cơ thể.
Bên trong khí tức Lôi Đình tử kim sắc, năng lượng ẩn chứa trong đó tựa hồ là cường đại đến đáng sợ, khiến cho khí tức trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ cùng Tiểu Tinh Tinh tăng nhanh giống như ngồi lên hỏa tiễn.
Tăng lên, nhanh chóng tăng lên!
- Ầm ầm...
Trên không trung sấm vang chớp giật, Đỗ Thiếu Phủ lơ lửng giữa không trung, toàn thân được bao bọc bởi Lôi Đình, trên người có khí tức Chí Tôn đang lan tràn, muốn áp chế thiên địa!
Khí tức kia quá mức bá đạo khủng bố, khiến cho không gian xung quanh nổ vang không dứt, dường như muốn đem nơi này khuấy đảo đến long trời lở đất.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sấm chớp rền vang trên bầu trời, bắt đầu có quang mang Tinh Thần xoay tròn, Phù Văn xao động, năng lượng bá đạo dao động, như đại dương mênh mông phập phồng.
Xung quanh đất rung núi chuyển, giống như dẫn tới trời đất rung chuyển, chấn động nhân tâm!
Thật lâu sau, khí tức đang tăng lên trên người Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ là đến một điểm giới hạn, rốt cục ngưng lại.
Tốc độ hấp thu Lôi Đình tử kim sắc trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng đã chậm lại, khí tức tựa hồ là dần dần bình tĩnh lại.
Trên bầu trời, hồ quang Lôi Đình tử kim sắc bốn phía cũng bắt đầu tán đi.
Bị Đỗ Thiếu Phủ cùng bản thể Tiểu Tinh Tinh liên tục cắn nuốt không ngừng, lại giống như cái động không đáy, hồ quang tử kim sắc dù nhiều đến đâu, cũng bắt đầu khô kiệt.
- Vèo vèo...
Giữa không trung cách đó không xa, có bốn bóng người hạ xuống.
Bốn người này chính là Tương Thần, Đông Lý Điêu, cùng Thạch Đầu, Lâm Vi Kỳ.
Đám người Thạch Đầu cùng Lâm Vi Kỳ, do bọn họ không yên tâm, cho nên lại quay lại.
- Vậy mà cắn nuốt Lôi Đình để đột phá, Vũ mạch kia vậy mà đáng sợ như vậy!
Tương Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ đang lơ lửng giữa không trung phía xa xa, hai mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, thì thào nói nhỏ:
- Chỉ là năng lượng Lôi Đình không đủ, nếu không, e là có thể đột phá tiếp rồi.
- Xùy xùy...
Ngay khi Tương Thần vừa dứt lời, đồng thời giữa không trung Đỗ Thiếu Phủ đang nhắm chặt hai mắt, đột nhiên mở ra, bên trong hai mắt đột nhiên bắn ra hai cỗ quang mang Lôi Đình hừng hực.
Lôi Đình trong mắt bắn thẳng đến Lôi Vân giũa không trung, giống như hóa thành thực chất!
- Ầm ầm!
Trong chốc lát, không gian vì đó mà ầm ầm run rẩy kịch liệt, Lôi Uy đáng sợ tràn ngập chân trời, vô số quang mang Lôi Đình đâm xuyên không gian sau đó biến mất.
- Hắn muốn làm gì, lẽ nào muốn cưỡng ép để đột phá sao!
Tương Thần ngẩng đầu, trong lòng trầm ngâm, trong hai con ngươi thâm thúy lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, không trung vừa mới yên lặng, lần thứ hai run lên.
- Phần phật...
Sau đó một mảnh hồ quang tử kim sắc từ bốn phía xung quanh tụ lại, nháy mắt quanh quẩn giữa không trung.
- Dẫn dắt Lôi Đình tử kim sắc, hắn đang cố ý dẫn dắt những Lôi Đình tử kim sắc kia đến, muốn nhân cơ hội đột phá!
Nhìn không gian phía trước lần thứ hai tụ lại hồ quang tử kim sắc, ánh mắt Tương Thần không khỏi run lên.
- Ào ào...
Hồ quang tử kim sắc chói mắt hội tụ Lôi Đình, lần thứ hai rơi xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ cùng Tiểu Tinh Tinh.
Từng cái Lôi Đình tử kim sắc, giống như từng con Linh Xà tử kim sắc tiến vào trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ cùng Tiểu Tinh Tinh, sau đó toàn bộ biến mất.
Lúc này, cùng với Lôi Đình tử kim sắc lần thứ hai bị cắn nuốt, khí tức của Đỗ Thiếu Phủ vừa mới đình trệ, lần thứ hai bắt đầu tăng lên, lan tràn ra khí tức Chí Tôn áp chế thiên địa!
Có điều tốc độ tăng lên lúc này lại chậm lại không ít, mặc dù tốc độ chậm rãi, nhưng là khí tức tăng lên vẫn hùng hồn không ít, như là có lực lượng đang đè nén, đang hội tụ, đang vận sức chờ phát động, giống như núi lửa bị đè nén, đang chờ phun trào.
Thời gian cứ kéo dài như vậy không đến bao lâu, quanh thân Đỗ Thiếu Phủ q tràn ngập hồ quang, bỗng dưng mở ra hai tròng mắt, trong mắt là Lôi Điện cuồn cuộn, giống như mặt trời chiếu rọi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Lúc này, trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, khí tức bị đè nén kia, mãnh liệt giống như núi lửa, từ trong cơ thể tràn ra.
- Ầm!
Mà sau đó quanh thân Đỗ Thiếu Phủ có vô số Lôi Đình xông thẳng lên mây xanh.
Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Đông Lý Điêu, Thạch Đầu, Lâm Vi Kỳ, Lôi Đình ngưng tụ, sau đó ngưng tụ thành Đại Bàng Lôi Điện tử kim sắc.
Hư ảnh Đại Bàng tử kim sắc khổng lồ đứng giữa không trung, đây không phải là Kim Sí Đại Bàng, tuy rằng mang theo uy áp khiếp người của Kim Sí Đại Bàng, nhưng lúc này lại là tử kim sắc.
Đại Bàng tử kim sắc che khuất bầu trời, che khuất không trung, mang theo một cỗ khí tức hủy diệt nồng đậm, làm cho ba người Đông Lý Điêu cùng Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu đều sợ run cả chân.
- Cúc cúc...
Đại Bàng tử kim sắc rít lên một tiếng, thanh âm giống như muốn xuyên thủng bầu trời Phong Ấn Cổ Địa, tiếng gầm có thể chấn động không gian.
Hồ quang tử kim sắc rậm rạp trên bầu trời liền bắt đầu vặn vẹo, sau cùng hóa thành một đạo Lôi Đình tử kim sắc to mười mấy trượng.
Lôi Đình khổng lồ từ trên cao đâm xuyên qua rào chắn không gian, sau đó rơi xuống trên người hư ảnh Đại Bàng tử kim sắc đang che khuất bầu trời.
Lôi Đình tử kim sắc đáng sợ này vừa hạ xuống, làm cho hư ảnh Đại Bàng tử kim sắc lớn như vậy cũng ầm ầm run lên.
Sau đó hồ quang tử kim sắc bạo phát trên người hư ảnh Đại Bàng tử kim sắc, hồ quang tàn phá bừa bãi, điện quang vạn trượng, giống như mặt trời tử kim sắc chiếu rọi trên đỉnh đầu hư ảnh Đại Bàng, một thanh niên cả người mặc nhuyễn giáp tử sắc dần dần hiện ra, ngẩng đầu nhìn trời, con mắt như Lôi Hải cuồn cuộn, quanh thân tràn ngập hồ quang.
Thanh niên nhuyễn giáp tử sắc cùng Đại Bàng tương liên, một cỗ khí tức cuồn cuộn, bỗng nhiên giống như thủy triều lan tràn khắp nơi. . .
- Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh...
Cảm giác được khí tức lúc này trên người thanh niên nhuyễn giáp tử sắc, hai mắt Tương Thần cũng theo đó run lên.
Tương Thần biết rõ, trước đây không lâu, tên kia mới từ Vũ Hoàng Sơ Đăng cảnh đột phá đến Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh.
Mà bây giờ mới qua bao lâu, tên này lại tiếp tục đột phá đến Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh!
Tốc độ đột phá như vậy, dùng từ biến thái cũng không đủ để hình dung!
- Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh!
Ba người Thạch Đầu, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu cảm nhận được khí tức cuồn cuộn tràn ra từ trên người thanh niên đứng trên đầu hư ảnh Đại Bàng tử kim sắc, , đều chỉ biết trợn mắt há mồm.
- Ta không muốn sống nữa.
Đông Lý Điêu chân run lên, toàn thân phát run, hắn có một loại xúc động không muốn sống nữa, loại đả kích này, hắn đã là hoàn toàn mất đi lòng tin đối với chính mình.
- Ta vẫn còn muốn sống, ta còn muốn trở thành cường giả!
Thạch Đầu liếc Đông Lý Điêu một cái, hắn tuy rằng cũng bị đả kích, nhưng là hắn cho rằng, hắn vốn đã không sánh bằng Tam thiếu, cho nên điều này cũng không có kỳ lạ.
- Phần phật...
Một lát sau, hư ảnh Đại Bàng tử kim sắc mới từ từ.
Trên bầu trời, khi hồ quang tử kim sắc cuối cùng triệt để tiêu tán, tất cả mọi thứ lại khôi phục bình thường.
Trên bầu trời, thanh niên cả người nhuyễn giáp tử sắc, Lôi Đình trong hai con ngươi biến mất, hơi duỗi eo vươn vai, có tiếng kêu thanh thúy của các khớp xương truyền ra.
- Phù....
Thanh niên phun ra một ngụm trọc khí, không gian đều bị chấn động, theo đó mà run rẩy.
- Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh!
Hơi giơ tay lên, cảm giác được Huyền Khí cuồn cuộn trong Thần Khuyết, Đỗ Thiếu Phủ trong mắt hiện lên vui vẻ.
So với cấp bậc Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh mà nói, lúc này cấp bậc Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, lợi hại hơn nhiều lần.
Đó là một loại cảm giác khiến cho bản thân vô cùng thoải mái, giống như lúc này chỉ cần giơ tay nhấc chân, đều có thể nổ tung không gian, phá hủy Vũ Hoàng!
Đỗ Thiếu Phủ cười, không nghĩ tới tới lấy Âm Linh Tinh, gặp phải Huyết Đằng Sát khó đối phó, cuối cùng vậy mà còn có kỳ ngộ như vậy, có thể làm cho bản thân tiến bộ thêm một bước.
Có thể nói thu hoạch lần này tại bên trong Phong Ấn Cổ Địa, đã đủ so sánh với thời gian mấy năm bên ngoài rồi.
Nhớ khi xưa, đối mặt người có tu vi Vũ Hoàng cảnh, Đỗ Thiếu Phủ chỉ giống như con kiến hôi.
Trước mặt Huyết Yêu của Âm Minh Giáo cùng lão nhân Âm Minh, Đỗ Thiếu Phủ lúc trước bất lực, bằng không cũng sẽ không để cho Thiên Vũ Học Viện bị san thành bình địa.
Mà thực lực năm đó Đỗ Thiếu Phủ khát vọng, lúc này cũng đã đạt đến.
Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, nếu sử dụng hết thực lực cùng thủ đoạn, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí có tự tin, cho dù là gặp phải bán Tôn cấp, cũng có thể chính diện đối kháng.
- Âm Minh Giáo, cũng nên đòi nợ rồi, hãy đợi đó...
Trong mắt lướt qua sát ý, tuy rằng thực lực của chính mình còn chưa đạt đến mức có thể đối kháng với nhất tộc kia, nhưng Âm Minh Giáo này, Đỗ Thiếu Phủ chưa bao giờ quên.
Lần này gặp phải đệ tử Âm Minh Giáo, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ càng thêm nhớ kỹ Âm Minh Giáo, chờ sau khi ra khỏi Phong Ấn Cổ Địa, cũng nên đi Âm Minh Giáo tính sổ rồi.
- Cha!
Bản thể khổng lồ của Tiểu Tinh Tinh không biết đã thu lại từ bao giờ, thân ảnh nho nhỏ kia rơi xuống trên đầu vai Đỗ Thiếu Phủ.