Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 892: Yêu linh đằng quái

Chương Trước Chương Tiếp

Cho dù là bằng vào át chủ bài trên người cũng không cần sợ hãi đám người trước mắt, không đến giây phút cuối cùng, Đông Ly Xích cũng không muốn sớm bại lộ chỗ dựa của bản thân.

Suy cho cùng điều quan trọng nhất lần này, không thể nghi ngờ chính là cơ duyên cuối cùng kia.

Để bảo đảm không xảy ra sai sót, át chủ bài nếu không đến thời khắc tất yếu, Đông Ly Xích Hoàng hiểu rõ bản thân nhất định không được để lộ.

Đám người Cửu Trọng Linh của Vô Lượng Giáo, Vô Danh của Tuệ Kiếm Môn, Giang Nhược Lâm của Tiên Đô Môn, ... đều không đơn giản.

- Xích Hoàng sư huynh, chúng ta đi trước đi.

Trình Thắng Nam nhìn Đông Ly Xích Hoàng, tình hình trước mắt nàng đại khái hiểu rõ, đối mặt với sự liên thủ của Cổ Thiên Tông, Thiên Hạ Hội và Thất Tinh Điện, cho dù là có Vũ Hoàng cảnh của Quang Minh Thần Đình cùng Đại Luân Giáo thêm vào, cũng vẫn có sự chênh lệch.

Một khi ác chiến, Trình Thắng Nam rất rõ ràng, đến lúc đó đệ tử Quang Minh Thần Đình cùng Đại Luân Giáo, tuyệt đối không được lợi.

Trong mắt Đông Ly Xích Hoàng có hàn ý ba động, nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, xem ra bây giờ vẫn không thể động thủ, một khi động thủ, cho dù đến cuối cùng hắn có thể thắng, cái giá mà Đại Luân Giáo phải trả cũng vô cùng nghiêm trọng, vậy chi bằng chờ thời cơ đến rồi giải quyết.

Chỉ cần hắn giành được cơ duyên cuối cùng, đến lúc đó lại giải quyết Khí Hoàng Kiều Phong, sẽ không có bất kỳ sơ sót nào.

Dù sao ở trong này, Kiều Phong cũng tuyệt đối không trốn thoát được.

- Kiều Phong, hôm nay có người che chở ngươi, có điều không ai có thể bảo vệ ngươi cả đời, ta nói rồi, ngươi nhất định không thể sống sót ra khỏi Phong Ấn Cổ Địa, lần sau gặp lại, ngươi chết chắc!

Đông Ly Xích Hoàng vừa dứt lời, phất tay ra hiệu với đệ tử Đại Luân Giáo phía sau, nói:

- Chúng ta đi!

- Vèo vèo...

Đông Ly Xích Hoàng cùng đám đệ tử Đại Luân Giáo rời đi, Trình Thắng Nam phất tay ra hiệu, một đám đệ tử Quang Minh Thần Đình cũng theo sau rời đi.

Thấy Đông Ly Xích Hoàng cùng Trình Thắng Nam rời đi, Đỗ Thiếu Phủ cũng không ngăn cản, không phải do kiêng kỵ Đông Ly Xích Hoàng, chỉ là lúc này hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, quan trọng hơn nhiều so với việc đối phó Đông Ly Xích Hoàng.

Còn về đệ tử Quang Minh Thần Đình, Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng không để ý việc gặp được liền động thủ giải quyết mấy người, tránh khi ra đến bên ngoài muốn động thủ liền phiền phức hơn nhiều, nhưng lúc này, dường như cũng không có nhiều thời gian để giải quyết bọn họ.

- Trình Thắng Nam!

Đỗ Tiểu Thanh mở miệng, nhìn bóng lưng Trình Thắng Nam rời đi, nói:

- Nếu là ca ca ta không chết, luôn sẽ có ngày gặp lại, đến lúc đó, ngươi có dám thản nhiên đối mặt?

Thân ảnh Trình Thắng Nam khẽ dừng lại giữa không trung, thân thể mềm mại dường như hơi run một chút, không quay đầu lại, nói:

- Nếu hắn chết, có cơ hội, để ta biết được kẻ thù là ai, nhất định sẽ giúp hắn báo thù, ngoài ra, các ngươi tự mình bảo trọng, thực lực hiện nay của Thiên Hạ Hội tuy rằng không yếu, nhưng tại Trung Châu cũng không là gì cả, ta không có ác ý, chỉ hi vọng các ngươi không nên gây họa, Thiên Hạ Hội do hắn sáng lập, ta cũng không hi vọng gặp phải họa diệt môn.

Dứt lời, Trình Thắng Nam lướt nhanh rời đi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn phía nữ tử vừa rời đi, ánh mắt khẽ động, sau đó cười khẽ.

- Chúng ta đi thôi!

Đỗ Thiếu Phủ thu lại tầm mắt, dùng ánh mắt ra hiệu, tầm mắt đảo qua đám người Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, sau đó lướt nhanh rời đi.

- Đi thôi. . .

Đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu lập tức theo sau, mấy trăm người nhanh chóng rời đi.

- Khí Hoàng Kiều Phong này thật là kỳ quái a, vậy mà sẽ giúp đỡ người của Thiên Hạ Hội.

Tư Mã Mộc Hàm nhìn bóng lưng kia, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

- Đông Ly Xích Hoàng rất mạnh, từ trước đến nay vẫn luôn ẩn giấu, tính cách cực kỳ ẩn nhẫn, loại người này cực kỳ đáng sợ!

Nhìn Đông Ly Xích Hoàng rời đi, Hàng Linh khẽ nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được Đông Ly Xích Hoàng vô cùng khó chơi.

- Đông Ly Xích Hoàng là Thánh Tử của Đại Luân Giáo, là chuyển thế Luân Hồi của cường giả trong Đại Luân Giáo, mặc dù còn chưa thức tỉnh toàn bộ thực lực, nhưng Luân Hồi hai kiếp, tâm cảnh tuyệt đối không phải chúng ta có thể so sánh, chúng ta nhất định phải cẩn thận.

Trong con ngươi của Nhược Thủy Hàn hơi nổi lên chút ba động, hai mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, tựa như mang theo một chút cố kỵ với Đông Ly Xích Hoàng.

Trong sơn cốc, đám người Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Ngân Dực Ma Điêu đã sớm hội hợp cùng đám người Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, vừa chữa thương vừa hỏi một chút sự tình.

Ngân Hồ quan sát bốn phía, ánh mắt đảo qua trên người Đỗ Tiểu Thanh, Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Yêu, còn có người của Cổ Thiên Tông đang đứng phía xa xa, trong mắt có chút ba động.

Mấy ngày nay Ngân Hồ nghe được những chuyện liên quan đến Thiên Hạ Hội từ chỗ đám người Thiên Cổ Ngọc, bây giờ xem ra, Thiên Hạ Hội tuy rằng ít người biết đến, nhưng lại không tầm thường, bối cảnh cũng không nhỏ.

- Thiếu điện chủ, chúng ta cứ đi như vậy sao?

Sơn mạch phía xa, giữa không trung, có mấy trăm bóng người lướt qua, Lâm Vi Kỳ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hơi nghi hoặc, vụt qua giữa không trung, hồng y như lửa, tà áo phấp phới.

- Đương nhiên, những chuyện còn lại không cần chúng ta nhúng tay.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, mang theo ý cười, có thể gặp được ba người Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan, tâm tình thật tốt.

Tương Thần liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, nói:

- Mọi chuyện đều giải quyết xong, nên đi lấy Âm Linh Tinh rồi!

- Đương nhiên, đi lấy Âm Linh Tinh trước.

Đỗ Thiếu Phủ tâm trạng vô cùng tốt, Dạ Phiêu Lăng cùng Thiên Cổ Ngọc đều không sao, đang ở cùng với đám người Đỗ Tiểu Thanh và Cổ Thiên Tông, mình cũng không cần lo lắng, nhất là còn có Đỗ Tiểu Yêu ở đó, càng không thể xảy ra vấn đề gì lớn.

- Tên kia, hẳn là đã nhận ra ta đi.

Đỗ Thiếu Phủ trầm ngâm, mình có thể giấu được tất cả mọi người, nhưng sợ là không thể giấu được một mình Đỗ Tiểu Yêu.

Từ trong liên hệ Mạch Hồn, Đỗ Thiếu Phủ cũng không khó để biết, mấy năm nay không gặp, thực lực của Đỗ Tiểu Yêu nhất định đã đạt đến mức độ đáng sợ.

- Lúc trước cái người tên là Đông Ly Xích Hoàng, khí tức trên người hắn cực kỳ cổ quái, ngươi quen? - Tương Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Thánh Tử gì đó của Đại Luân Giáo, nghe nói tu luyện Luân Hồi Bí Pháp, chính là một cường giả Đại Luân Giáo tu luyện.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Tương Thần.

- Hắn che giấu khá sâu, lần sau gặp phải, ngươi cẩn thận một chút.

Tương Thần nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, thân ảnh nhanh chóng vút qua, nói:

- Chúng ta bây giờ phải nhanh chóng đi lấy Âm Linh Tinh mà ngươi muốn, có điều Âm Linh Tinh nằm trong tay Đằng Quái, Đằng Quái kia thực lực rất mạnh, nếu là ta thời kỳ toàn thịnh đương nhiên không hề sợ hãi hắn, nhưng với tình hình hiện tại của ta, e là không thể giúp được gì cho các ngươi, có thể lấy được Âm Linh Tinh hay không, đều phải dựa vào chính các ngươi rồi.

........................................................

- Bảo vật, ở đây nhất định có bảo vật, nói không chừng còn có truyền thừa của cường giả Thượng Cổ lưu lại!

- Đó là điều chắc chắn, nơi nào mà có khí tức không tầm thường, nhất định có dấu vết của khí tức Thiên Tài Địa Bảo.

Trong khu rừng rậm rạp, Hắc Ám chi vật bao trùm, có cây đại thụ chọc trời quỷ dị đứng sừng sững.

Cây đại thụ cao vút tầng mây, vô cùng to lớn, thỉnh thoảng có khí tức lan tràn, cành cây đong đưa, giống như từng con Yêu Thú hung ác dữ tợn đang giương nanh múa vuốt.

Trong rừng rậm, không ít bóng người đang cẩn thận tiến vào, nhỏ giọng nghị luận.

Dường như là phát hiện ra có bảo vật gì ở chỗ này, thu hút không ít người đến đây.

Trong rừng rậm quỷ dị, trên một đỉnh núi, mấy trăm thanh niên nam nữ đang yên lặng đứng đó, chính là đám người Đỗ Thiếu Phủ, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu cùng đệ tử Thất Tinh Điện.

- Đằng Quái kia lại dụ người đi chịu chết!

Tương Thần nhìn không ít người đang tiến vào bên trong khu rừng rậm này, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt đen thâm thúy không có bất kỳ tình cảm nào ba động.

- Thực lực của Đằng Quái kia thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi Tương Thần, dường như nhớ được Tương Thần từng nói, trong này có mấy tồn tại cực kỳ đáng sợ.

- Đằng Quái kia là một Yêu Linh , dựa theo cách tính của các ngươi, hẳn là Yêu Hoàng Bỉ Ngạn cảnh.

Tương Thần từ tốn nói.

- Yêu Hoàng Bỉ Ngạn cảnh!

Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ run, theo tu vi ngày càng cao, cũng biết được nhiều chuyện về thế giới này.

Trên đời này có Nhân tộc cùng Thú tộc, Thiên Địa Vạn Vật cũng đều có linh tính, Đằng Tinh Thụ Quái,... còn được gọi là Yêu Linh.

Nghe nói Yêu Linh, tụ lại thì thành hình, tán ra thì là hư không, bên trong khí loạn, bên ngoài biến hóa, hình thần khí chất, tác dụng lẫn nhau.

- Trong này vậy mà hình thành nên Yêu Linh mạnh mẽ như vậy a!

Lâm Vi Kỳ vô cùng khiếp sợ, Yêu Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, đây tuyệt đối là nhân vật vô cùng khủng bố.

- Ngươi biết được bao nhiêu về Yêu Linh?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi Lâm Vi Kỳ, hắn hẳn là biết không ít về Yêu Linh.

- Yêu Linh có căn nguyên là Ngũ hành “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, thông thạo “mạo, nói, nhìn, nghe, nghĩ, mặc dù biến hóa khôn lường, nhưng có thể nói là tượng trưng của “Cát, hung, họa, phúc.

Lâm Vi Kỳ nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Yêu Linh, không được định nghĩa rõ ràng, hoặc là u linh, hoặc là quỷ mị, hoặc như Âm Hỏa, như thần quang, như kỳ hoa dị thảo.

- Không biết Đỗ Tiểu Yêu tên kia, có được tính là Yêu Linh không.

Đỗ Thiếu Phủ trầm ngâm.

- Đừng chần chừ nữa, Đằng Quái kia sợ là chuẩn bị đại khai sát giới, nếu như chờ đến khi hắn đại khai sát giới, cắn nuốt no sát khí cùng máu tươi, đến lúc đó càng thêm khó đối phó.

Tương Thần khẽ nhướng mày, liếc Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó thân ảnh liền xuất hiện ở phía trước.

- Đuổi theo, mọi người cẩn thận một chút.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng lưng Tương Thần, sau đó nói với đám người Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu phía sau.

Trong rừng rậm, bóng người vút qua.

Phía trước một cây đại thụ chọc trời, một đạo quang mang quỷ dị giống như mũi tên lao đến, như là có thể đâm rách tầng không khí, nháy mắt đã lao đến bên cạnh một nữ tử.

- Ầm!

Nữ tử ngẩng đầu, trong hai con ngươi xinh đẹp có hào quang ba động, cổ tay khẽ vung, một đạo lưu quang xuất hiện, đem quang mang đột nhiên lao tới kia cắt thành hai đoạn.

Đó là một cây Hoa Đằng quỷ dị, nhìn như bình thường, nhưng đột nhiên lại có thể biến thành công cụ giết người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)