Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 891: Tiểu thanh chất vấn

Chương Trước Chương Tiếp

Khi cổ khí tức còn đang dũng động, trên bầu trời xuất hiện một thiếu nữ yêu mỵ thánh khiết, khí chất tôn quý phi phàm.

Trên vai thiếu nữ kia, có một con tiểu kim mi hầu, cao bằng đứa trẻ con, toàn thân óng ánh trong suốt, khí tức nhộn nhạo làm người ta phải run sợ.

Bên cạnh cô gái là một hắc bào thanh niên, hai mắt đen nhánh thâm thúy, toàn thân tản ra một loại khí độ vương giả uy chấn thiên hạ.

Một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân mặc bạch y, tuấn tú phi phàm, hai mắt thâm thúy lộ ra vẻ bá đạo và ma mị, khí thế sắc bén.

Còn có một vân bào thanh niên, toàn thân lộ ra một cổ khí tức hùng hồn bá đạo.

Đi sau cùng là hai nữ tử, thân hình dụ hoặc, mái tóc dài đen như mực, mượt mà tựa thác nước xuôi xuống. Một người thì một thân trang phục màu xanh, mái tóc dài càng tôn lên dung nhan tuyệt thế, hai mắt to tròn, môi đỏ căng mọng, khuynh quốc khuynh thành. Một người khí chất lạnh lùng, như muốn nói không muốn người lạ lại gần.

Sau đó hơn mười đạo thân ảnh lướt đến, khí tức mặc dù không quá mạnh mẽ, không thể sánh bằng người đồng lứa trong Đại Luân Giáo và Cổ Thiên Tông, nhưng trên người lại có một cổ khí tức không tầm thường, khiến người khác kinh sợ.

Khi mấy thân ảnh này xuất hiện, Đỗ Thiếu Phủ liên tục chấn động, đặc biệt khi thấy ấy thân ảnh đi đầu, liền lộ ra ý cười, chỉ là không người nào có thể phát hiện ra.

Vừa tới chính là đám người Đỗ Tiểu Thanh, Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Yêu, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Ngân Dực Ma Điêu và Âu Dương Sảng.

Trên đầu vai Đỗ Tiểu Thanh, ánh mắt Đỗ Tiểu Yêu rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ đầu tiên, hai con mắt màu vàng óng khẽ động, sau đó như có như không lộ ra ý cười.

- Đại tỷ, Nhị ca.

Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết nhìn thấy mấy người Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Vân Long, nhất thời hô lớn, không ít con cháu Đỗ gia cũng lập tức hạ xuống.

- Là Tiểu Thanh và Ngân Điêu tới.

Dạ Phiêu Lăng và Thiên Cổ Ngọc thấy vậy, sắc mặt vui mừng, bọn họ có thể cảm giác được khí tức trên người Đỗ Tiểu Thanh và Ngân Dực Ma Điêu đều tuyệt đối không tầm thường.

Ánh mắt Đỗ Tiểu Thanh đảo qua đoàn người bốn phía, ở bên tai Ngân Dực Ma Điêu thấp giọng kể gì đó, vì vậy ánh mắt liền hướng về phía Tư Mã Mộc Hàm và các đệ tử Cổ Thiên Tông khẽ gật đầu.

Sau đó ánh mắt Đỗ Tiểu Thanh rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, mâu quang khẽ run, thân ảnh kia khiến nàng thấy rất quen thuộc, nhưng khí tức lại cực kỳ xa lạ.

- Trình Thắng Nam, ngươi cũng muốn đụng đến người của Thiên Hạ Hội ta sao!

Cuối cùng, ánh mắt Đỗ Tiểu Thanh đảo qua trên người Đông Ly Xích Hoàng, sau đó chợt rơi vào chỗ Trình Thắng Nam, hai mắt liền hiện lên hàn ý, sắc bén nói:

- Thiên Hạ Hội, Thiên Thú Điện ta trước đây bán mạng vì Thạch Long đế quốc ngươi, nhưng Thạch Long đế quốc ngươi lại vong ân phụ nghĩa, lúc này lại còn xuất thủ với người của Thiên Hạ Hội, nếu ca ca của ta bây giờ đang ở đây, ta xem ngươi làm sao đối mặt được với huynh ấy.

Nghe Đỗ Tiểu Thanh nói, ánh mắt Trình Thắng Nam khẽ run lên, thâm thúy mờ ảo, có cô tịch, có một chút cao ngạo, tựa như linh lan đang nở rộ.

- Tiểu Thanh, ta không muốn động thủ với người của Thiên Hạ Hội, nhưng truyền thừa rơi vào tay Dạ Phiêu Lăng, có lẽ là họa không phải phúc, nếu Quang Minh Thần Đình và Đại Luân Giáo lấy đi, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng cho bọn họ.

Trình Thắng Nam cười khổ, nhẹ nhàng mím môi, trong mắt giống như có một tia thần sắc không thể thố lộ lướt qua.

- Nực cười, truyền thừa rơi vào tay Thiên Hạ Hội, ai dám động tới, Quang Minh Thần Đình, Đại Luân Giáo, là cái gì cơ chứ!

Một chữ cuối cùng của Đỗ Tiểu Thanh hạ xuống, một cổ uy áp kinh khủng nhất thời từ thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển này tràn ra, phủ xuống sơn cốc bên dưới, kèm theo khí tức nóng bỏng ngập trời, khiến không khí xung quanh cũng bốc lên sương mù màu trắng.

- Khí tức nóng bỏng thật khủng khiếp!

Vô số ánh mắt xung quanh run rẩy kịch liệt.

Dưới khí tức nóng bỏng ấy, mạch hồn của mọi người cũng phải kịch liệt run lên, khiến người ta phủ phục, đến linh hồn cũng muốn héo rũ.

Đỗ Tiểu Thanh ngạo nghễ đứng, nhiệt độ bốn phía ngày càng dâng lên, khiến phiến không gian xung quanh như hóa thành biển lửa, quát lạnh:

- Ai dám động đến Thiên Hạ Hội ta, không muốn chết thì cút ngay cho ta.

- Rống...

- Cô...

Cùng lúc đó, Tiểu Hổ và Ngân Dực Ma Điêu tuy không thôi động bản thể, nhưng trong miệng đều gầm lên một tiếng, thanh âm cuồn cuộn vang vọng trời cao, khí tức bén nhọn vô bì.

- Thú tộc thật là mạnh...

Vô số ánh mắt bốn phía đều kinh hãi.

- Thật mạnh!

Ngân Hồ nhìn lên không trung, hai cổ khí tức kia khiến hắn cũng thấy sợ hãi, đặc biệt là khí tức trên người hắc bào thanh niên kia, tựa như chí tôn hoàng giả.

Còn như khí tức trên người thiếu nữ mặc áo xanh kia, căn bản chính là chí tôn trong thú tộc, dường như còn mạnh hơn cả khí tức của truyền thừa Viễn Cổ Thiên Hồ mà hắn lấy được.

- Đội hình của Thiên Hạ Hội dĩ nhiên lại mạnh đến như vậy.

Bên trong Cổ Thiên Tông, Tư Mã Mộc Hàm, Giáng Linh, Nhược Thủy Hàn cảm nhận được khí tức trên người đám người Đỗ Tiểu Thanh, cũng vô cùng kinh ngạc, đặc biệt khí tức trên người Đỗ Tiểu Thanh làm bọn họ cũng thấy kiêng kỵ.

Khí tức đáng sợ tràn ra, khuôn mặt Trình Thắng Nam có chút rung động, ánh mắt âm thầm run lên...

Đông Ly Xích Hoàng nhìn Đỗ Tiểu Thanh, Tiểu Hổ, Ngân Dực Ma Điêu, sau đó nhìn Cổ Thiên Tông Tư Mã Mộc Hàm, Nhược Thủy Hàn, Giáng Linh, một lát sau, nói:

- Truyền thừa Đại Luân Giáo ta không nhúng tay vào nữa, các ngươi có thể đi, ta chỉ cần tên Kiều Phong này lưu lại.

Đông Ly Xích Hoàng nói xong, trong mắt sát ý dâng lên, nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, thượng cổ truyền thừa kia, lúc này có Cổ Thiên Tông, còn có mấy cường giả đột nhiên xuất hiện ở Thiên Hạ Hội, nếu bọn họ liên thủ, lại thêm tên Kiều Phong kia, đúng là điều hắn không hề muốn thấy.

So với lấy thượng cổ truyền thừa, lúc này Đông Ly Xích Hoàng còn muốn tru diệt Kiều Phong hơn, bằng không Đại Luân Giáo không còn mặt mũi gì nữa.

Đông Ly Xích Hoàng nói xong, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, xem ra Đông Ly Xích Hoàng quyết tâm phải đối phó với Khí Hoàng Kiều Phong rồi.

- Tiểu Thanh, vị Kiều Phong huynh đệ này vì cứu ta mới giết người của Đại Luân Giáo.

Dạ Phiêu Lăng nói với Đỗ Tiểu Thanh, Khí Hoàng Kiều Phong vì xuất thủ cứu hắn nên mới khiến Đông Ly Xích Hoàng nổi giận, lúc này Thiên Hạ Hội dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Vù vù...

Phía xa, mấy trăm đạo lướt đến, Lâm Vi Kỳ, Đông Lý Điêu, Thạch Đầu và các đệ tử Thất Tinh Điện rốt cục cũng tới.

- Thiếu điện chủ.

Mọi người đều nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhưng cảm giác được bầu không khí căng thẳng xung quanh, có chút nghi ngờ, lập tức phóng khí tức ra, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tương Thần đứng trong đám người, nhìn bốn phía, lướt qua Đông Ly Xích Hoàng, Trình Thắng Nam, Tư Mã Mộc Hàm, Đỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hổ, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Đỗ Tiểu Yêu lâu nhất.

- Di...

Hai con ngươi màu vàng óng của Đỗ Tiểu Yêu nhìn Tương Thần, dường như là cảm giác được cái gì, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc và ngờ vực.

- Cha, tên kia thoạt nhìn cũng không kém, có muốn chúng ta liên thủ giải quyết hắn không, ta cảm giác được nếu như ta có thể nuốt hắn, ta có thể thu được không ít chỗ tốt.

Trên đầu vai Đỗ Thiếu Phủ, Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu, hai con ngươi màu vàng óng nhìn Đông Ly Xích Hoàng, lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử.

Nghe Dạ Phiêu Lăng nói, Đỗ Tiểu Thanh lại lần nữa nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó quay qua nhìn Đông Ly Xích Hoàng, nói:

- Ngươi muốn động đến hắn, Thiên Hạ Hội ta sẵn sàng phụng bồi.

- Thanh Dương sư tổ của Cổ Thiên Tông Ta đã sớm tán thưởng Khí Hoàng Kiều Phong, lúc này Khí Hoàng Kiều Phong còn xuất thủ cứu giúp người của Thiên Hạ Hội, Cổ Thiên Tông dĩ nhiên là nguyện ý trợ giúp một tay!

Tư Mã Mộc Hàm nhìn Đông Ly Xích Hoàng, thân ảnh xinh đẹp lăng không mà đứng, tư thái quyến rũ động nhân, phù lục bí văn lóe ra.

Tư Mã Mộc Hàm đã tỏ thái độ, e là chỉ cần Đông Ly Xích Hoàng vừa ra tay với Khí Hoàng Kiều Phong, Cổ Thiên Tông tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

- Coi Thất Tinh Điện là trái hồng mềm sao, ai dám động đến thử xem!

Rất nhiều lão điện chủ Thất Tinh Điện xuất thế, lần này sau khi thôn phệ thi đan, tu vi tăng mạnh không ít, Đông Lý Điêu có tự tin, đối mặt Đại Luân Giáo cũng có gì phải e ngại, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ Thiếu điện chủ có thể bị thua.

- Ầm ầm.

Khi Đông Lý Điêu bắt đầu khởi động khí tức, Lâm Vi Kỳ, Thạch Đầu cũng lập tức tản ra khí tức của Vũ Hoàng cảnh, tùy thời khai chiến cùng Đại Luân Giáo.

- Đa tạ Khí Hoàng Kiều Phong cứu giúp người của Thiên Hạ Hội ta, ai dám động đến Khí Hoàng Kiều Phong, Đỗ gia ta và Thiên Hạ Hội đều sẽ không đứng nhìn.

Đỗ Vân Long mở miệng, khí thế bá đạo sắc bén khiếp người.

Những năm này, Đỗ Vân Long trải qua mài dũa, đã trở nên lợi hại khiếp người, sớm đã là bá chủ một phương.

Khí thế nhiếp người không chỉ liên quan đến thực lực, mà còn là một loại khí thế của thượng vị giả chưởng khống một phương, khiến người ta nhìn thôi cũng phải sinh lòng kính sợ.

Sắc mặt Đông Ly Xích Hoàng âm trầm.

Hắn thật không ngờ, Cổ Thiên Tông và Thiên Hạ Hội sẽ vì Khí Hoàng Kiều Phong mà xuất thủ như thế.

Nếu như mạnh mẽ động thủ, nhiều người như vậy cùng liên thủ, e là hắn cũng không có phần thắng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)