Không có ai từng nghĩ tới Khí Hoàng Kiều Phong sẽ xuất hiện ở đây, còn giao thủ một chiêu với Đại Luân Giáo thánh tử Đông Ly Xích Hoàng, dẫn phát động tĩnh đáng sợ đến mức này.
Thực lực bậc này, làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng thấy mặc cảm.
Sau khi luồng năng lượng đáng sợ làm sơn băng địa liệt tán đi, tro bụi mịt mờ xung quanh cũng dần lắng xuống.
Mọi người ngước nhìn lên, Khí Hoàng Kiều Phong chân đạp trên không, thân hình vững như bàn thạch, hai mắt lóe lôi quang.
Trước người Khí Hoàng Kiều Phong, có một thanh niên kim phát xích bào, toàn thân như có quang mang bao phủ, rực rỡ loá mắt, chính là Đại Luân Giáo thánh tử Đông Ly Xích Hoàng.
Trên ngọn núi phía xa, trong mắt Trình Thắng Nam nổi lên vẻ rung động...
Thiên Cổ Ngọc, Ám Dạ Minh, Ngân Hồ đã sớm nhân cơ hội dẫn Dạ Phiêu Lăng xuống phía dưới.
Tám người nhìn sự biến hóa bất ngờ này, trong mắt cũng lộ ra vẻ chấn động và nghi hoặc, qua một chiêu vừa rồi của hai người kia, trong lòng bọn họ rõ ràng, thực lực của hai người kia kinh khủng đến mức độ nào.
- Kiều Phong, ngươi muốn chết, Thất Tinh Điện cũng nên diệt đi rồi.
Trong mắt Đông Ly Xích Hoàng nổi lên hàn ý, Minh Vũ Hàng bị tru diệt tại chỗ, đây là khiêu khích lớn nhất Đại Luân Giáo gặp phải bên trong phong ấn cổ địa từ trước tới nay.
Chỉ bằng điều này, vô luận là Kiều Phong hay là Thất Tinh Điện, đều đáng bị tiêu diệt.
- Ngươi có bản lãnh này sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đông Ly Xích Hoàng, trên người sấm sét ba động, bá đạo khiếp người, hàn ý tràn ra, có kẻ dám động tay động chân với Dạ Phiêu Lăng và Thiên Cổ Ngọc, Đỗ Thiếu Phủ hắn sao có thể tha thứ được, dù Đại Luân Giáo cũng không được.
- Xem ra mấy năm nay Thất Tinh Điện càng ngày càng không biết thân biết phận của mình rồi, ngươi tuy có chút thực lực nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đã tự chui đầu vào rọ thì đừng hòng ra khỏi phong ấn cổ địa này nữa.
Sát ý của Đông Ly Xích Hoàng trào lên, không thể nghi ngờ, có người ở ngay trước mặt hắn giết một trong những người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Đại Luân Giáo, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Ta muốn đi ra ngoài, ai cũng cản không được, nhưng nếu ngươi không muốn ra ngoài nữa, ta có thể thành toàn cho ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đông Ly Xích Hoàng, qua một chiêu vừa rồi, hắn biết Đông Ly Xích Hoàng thâm bất khả trắc, có điều hắn bây giờ cũng không còn như trước đây nữa.
- Ầm.
Đông Ly Xích Hoàng không nói gì thêm, sát ý lan tràn, trong hai mắt huyễn lệ quang mang chớp động, tựa như hóa thành vòng xoáy thánh quang, có thể thôn phệ linh hồn con người.
- Đại Luân Giáo đúng là uy phong, nhưng ai dám động đến người của Thiên Hạ Hội, Cổ Thiên Tông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Một đạo thanh âm truyền đến, sau đó xa xa trong không trung vang lên rất nhiều tiếng xé gió, mấy trăm thân ảnh hóa thành cầu vồng lao đến.
- Vù vù...
Mấy trăm đạo thân ảnh nhất thời đáp xuống sơn cốc, nhất tề mà đứng, bất kỳ một ai cũng đều là nhân trung long phụng.
Mấy trăm người lẳng lặng mà đứng, từng cổ khí tức ba động khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Đặc biệt là mấy thanh niên nam nữ dẫn đầu, càng là vô cùng nổi tiếng.
- Mộc Hàm, Doãn Mạc Trần, Cát Tông, Tư Nhược Phong...
Đỗ Thiếu Phủ âm thầm liếc nhìn, không khỏi nổi lên vẻ rung động.
Mấy người vừa tới là người của Cổ Thiên Tông, chính là Tư Mã Mộc Hàm, Doãn Mạc Trần, Cát Tông, Kỷ Âu Minh, Tư Nhược Phong, Di Tử Hà, đều là những tồn tại đỉnh phong trong lớp trẻ ở Cổ Thiên Tông.
- A, đạt tới Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh rồi!
Cảm giác được khí tức trên người Tư Mã Mộc Hàm, Đỗ Thiếu Phủ cũng kinh ngạc.
Không nghĩ tới nha đầu Tư Mã Mộc Hàm kia cũng đến Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh rồi, tuổi của nàng còn nhỏ hơn Lâm Vi Kỳ một ít, qua mấy năm nữa, tu vi chắc chắn sẽ còn cường hãn hơn nữa.
- Diệp đại ca, các ngươi không sao chứ!
Hai người thanh niên nam nữ lướt về phía Dạ Phiêu Lăng, nam tuấn lãng, nữ thanh tú, rung động lòng người.
Một nam một nữ kia chính là hai người Tam sư huynh trước đây thu làm đệ tử, mang theo đến Cổ Thiên Tông, Đỗ Vũ và Đỗ Tuyết, không nghĩ tới hai người này cũng tiến nhập phong ấn cổ địa.
Mấy năm nay, Đỗ Vũ và Đỗ Tuyết cũng ngày càng tuấn lãng, duyên dáng yêu kiều, đặc biệt là tu vi của hai người đã đến Vũ Vương Sơ Đăng cảnh, tiến bộ nhanh như vậy, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cũng thấy giật mình.
- Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết.
Dạ Phiêu Lăng nhìn hai người vừa tới, trước đây hắn đã từng đến Đỗ gia nên dĩ nhiên là có thể nhận biết hai người này.
- Diệp đại ca, bọn ta nghe được tin tức của mọi người, liền lập tức đến đây, rốt cuộc tìm được các ngươi rồi.
Đỗ Vũ nói.
- Các ngươi bây giờ đang ở trong Cổ Thiên Tông sao, Hội trưởng có ở trong đó không?
Dạ Phiêu Lăng mang ánh mắt chờ mong, đảo qua các đệ tử Cổ Thiên Tông giữa không trung, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
- Các ngươi vẫn chưa biết chuyện của Tam ca sao?
Đỗ Vũ lộ vẻ nghi hoặc, sau đó nói rằng:
- Diệp đại ca, khi trở về ta sẽ kể cho mọi người, giờ Cổ Thiên Tông ta đã tới, mọi người hiện tại an toàn rồi.
Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc nghe vậy, thoáng có dự cảm không tốt, nhưng biết giờ không phải lúc nên cũng không hỏi nhiều.
- Vù vù...
Giữa không trung, gần nghìn đạo thân ảnh lại phá không mà đến, đều là đệ tử Đại Luân Giáo và Quang Minh Thần Đình. Dẫn đầu là một nữ tử mỹ lệ, mặc kình trang hồng sắc.
Đỗ Thiếu Phủ thấy Trình Thắng Nam, hai mắt dưới mặt nạ nhịn không được hiện lên vẻ chấn động, nhưng sau đó cũng lắng xuống.
Nhìn người của Cổ Thiên Tông, ánh mắt Đông Ly Xích Hoàng tập trung vào Tư Mã Mộc Hàm, một nữ tử tuyệt mỹ khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi và một thanh niên mày kiếm tuấn lãng đứng bên cạnh, nói:
- Cổ Thiên Tông muốn nhúng tay vào chuyện của Đại Luân Giáo sao, hay là cũng muốn có được truyền thừa trên người hai tên kia?
- Thiên Hạ Hội là do tiểu sư thúc ta sáng lập, Dạ Phiêu Lăng là người của Thiên Hạ Hội, Đại Luân Giáo ngươi muốn khai chiến cùng Cổ Thiên Tông ta, chúng ta nhất định phụng bồi đến cùng.
Tư Mã Mộc Hàm nhìn Đông Ly Xích Hoàng, trong hai mắt linh động màu tím nhạt, lộ ra vẻ sắc bén.
- Ngươi là Tư Mã Mộc Hàm sao, Vũ Hoàng Huyền Diệu cảnh, cũng không phải yếu, nhưng e là ngươi còn chưa đủ sức làm gì được ta.
Đông Ly Xích Hoàng nhìn Tư Mã Mộc Hàm, trong mắt dường như lại mơ hồ có chút kiêng kỵ.
- Thử một chút thì sẽ biết thôi, chuyển thế bí pháp của Đại Luân Giáo, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút.
Hai mắt Tư Mã Mộc Hàm toát lên vẻ cơ trí, rực rỡ lại thêm quyến rũ, đủ để xưng là tuyệt sắc, nhưng khí tức trên người lại càng khiến người khác động dung.
- Chuyển thế bí pháp, ta cũng vô cùng muốn xem một chút.
Bên cạnh Tư Mã Mộc Hàm, nữ tử khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi bước ra, làn da trong suốt, hai mắt trong vắt hữu thần, mơ hồ có lam quang hoa lan tràn tựa như màu nước biển.
Nữ tử này sắc đẹp tuyệt luân, ưu nhã cao quý, bất nhiễm bụi trần.
- Cổ Thiên Tông Nhược Thủy Hàn, là đệ nhất nhân trong lớp trẻ của Cổ Thiên Tông, bản thể đặc biệt, hy vọng có may mắn luận bàn một chút...
Trình Thắng Nam nhẹ nhàng bước lên, trên người quang mang lan tràn, nói nhỏ.
Lúc này nàng và Tư Mã Mộc Hàm, Nhược Thủy Hàn tạo thành thế chân vạc, nhưng Trình Thắng Nam từ lâu đã không còn như trước, không yếu thế chút nào, có thể tranh phong một phen.
Một thanh niên mày kiếm từ trong đội hình Cổ Thiên Tông đi ra, tuy không tuấn mỹ tuyệt luân như Di Tử Hà và Doãn Mạc Trần, nhưng đường nét khuôn mặt cũng cực kỳ anh tuấn.
Người này mái tóc đen sẫm, dưới đôi mày kiếm là hai mắt u ám thâm thúy, khí chất có vẻ cuồng dã không câu nệ, mỉm cười nhìn Trình Thắng Nam, nói:
- Quang Minh Thần Đình Trình Thắng Nam, để ta lãnh giáo một chút truyền thừa của Quang Minh lão tổ như thế nào đi.
- Giáng Linh...
Trình Thắng Nam thấy thanh niên kia, lập tức nhận ra, nàng khi ở Thần Đình đã thu thập tin tức của tất cả các tồn tại đỉnh tiêm đồng lứa trong các đại thế lực.
Thanh niên kia trước mắt chính là Giáng Linh, là người bình thường rất ít khi lộ diện, một nhân vật khủng bố.
- Cổ Thiên Tông thật sự muốn nhúng tay vào sao?
Đông Ly Xích Hoàng nhìn ba người, sắc mặt hiện vẻ kiêng kỵ nhàn nhạt.
- Người sáng lập Thiên Hạ Hội là tiểu sư thúc của ta, đây là Đại Luân Giáo ngươi muốn cùng Cổ Thiên Tông ta khai chiến!
Thanh âm Nhược Thủy Hàn nhu hòa như nước, tựa như thiên âm, đoan trang cao quý, tựa đóa sen chớm nở, không nhiễm chút bụi trần.
- Động thủ đi, Giáng Linh ta phụng bồi.
Giáng Linh nắm chặt hai tay, khí tức bắt đầu khởi động, thản nhiên cười.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn một nam một nữ bên cạnh Tư Mã Mộc Hàm, khí tức đều thâm bất khả trắc, thầm nghĩ:
- Lẽ nào Nhược Thủy Hàn, Giáng Linh chính là hai người đứng đầu Cổ Thiên Tông Kim Bảng mà trước nay vẫn không lộ diện sao.
Bỗng dưng, trong khi đang trầm ngâm, Đỗ Thiếu Phủ chợt ngẩng đầu nhìn phía trước, thần sắc mạnh mẽ run lên.
Cùng lúc đó, năm người Đông Ly Xích Hoàng, Trình Thắng Nam, Tư Mã Mộc Hàm, Nhược Thủy Hàn, Giáng Linh cũng cảm giác được cái gì, từng đạo ánh mắt cũng hướng về trên cao mà nhìn.
- Đỗ gia đến đây, ai dám động đến người của Thiên Hạ Hội ta!
Vào thời khắc này, một đạo thanh âm mềm mại thấu triệt trời cao, kèm theo một cổ khí tức nóng bỏng phủ xuống.
Hơn mười đạo thân ảnh cấp tốc lướt đến, mấy đạo thân ảnh dẫn đầu chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trên bãi đất trống trong sơn cốc.